Trang Chi Hồng đã lót sẵn cho hắn một cơ hội tốt như vậy, Trì Yến không thể lãng phí, ngày hôm sau bèn chủ động nhắn WeChat hẹn Trang Cẩm Lâm ăn cơm. Ngay lập tức đối phương trả lại một chữ "Biến", Trì Yến cũng không giận, bổ sung thêm một câu: Ba cậu cũng tới.
Thế là Trang Cẩm Lâm không nói gì nữa.
Trì Yến thật sự rất bận nên không rảnh quan tâm cậu, đặt điện thoại xuống là bận rộn làm việc ngay, lúc cầm lên thì thấy Trang Cẩm Lâm trả lời một chữ cộc lốc "À".
Trì Yến bị cậu chọc cho buồn cười rồi gọi điện cho Trang Chi Hồng xác nhận thời gian đi ăn, là thư ký nghe máy, nói Bí thư Trang đang họp sẽ gọi điện cho hắn sau. Trì Yến bảo được, kết quả là đợi hơn hai tiếng thì cuộc gọi từ Trang Chi Hồng mới lững thững tới.
"Tiểu Trì?" Bất ngờ là giọng nói của Trang Chi Hồng nhuốm phần mỏi mệt, có lẽ là do nói quá lâu nên giọng hơi khàn khàn, "Chuyện gì vậy?"
"Con hẹn Trang Cẩm Lâm ăn cơm nên định hỏi ba rảnh lúc nào." Trì Yến cầm bút viết viết vẽ vẽ mấy đường linh tinh trên giấy, "Vừa họp xong à?"
"Ừ, khá nhiều việc." Tiếng nói của Trang Chi Hồng bỗng xa ra một chút, chắc hẳn đang nói với thư ký, nói mấy câu xong lại quay về, "Tối ngày mai đi, em tiện không?"
"Cứ theo thời gian của ba." Mỗi khi Trì Yến nhìn thấy Trang Chi Hồng luôn luôn là trạng thái phấn chấn tinh thần, đối phương chưa từng lộ vẻ mệt mỏi trước mặt hắn, có lẽ là do quá mệt, nói qua điện thoại lại không chú ý nên mới toát ra sự ủ rũ. Trì Yến nghe giọng của ông mà đau lòng muốn chết, khẽ nói, "Ba, con nhớ ba quá."
Dường như Trang Chi Hồng đang cười: "Càng ngày càng làm nũng thành thạo, hiện tại mới có mấy tiếng không gặp?"
"Mấy tiếng không lâu à?" Trì Yến nằm sấp xuống bàn, "Mấy tiếng đã đủ cho con nhớ ba vô số lần rồi."
Vốn ý định của Trì Yến là dỗ ngọt anh già, sợ ông căng thẳng thần kinh sẽ quá mệt mỏi. Kết quả nói mấy câu xong, đến khi ngắt máy thì Trì Yến lại hơi nhớ ông thật, hắn ngồi ngây người một lát, đến khi lấy lại tinh thần thì phát hiện khắp mặt giấy đều là tên của Trang Chi Hồng.
Trì Yến cười bản thân ngây thơ như một thằng ngốc, phong lưu thành tính đến khi yêu đương vào thì lại như học sinh tiểu học, hắn lắc đầu rồi vo tròn tờ giấy lại.
Buổi tối lúc Trì Yến về đến nhà Trang Chi Hồng vẫn còn chưa về. Tay nghề nấu nướng của Trì Yến thật sự có hạn, chỉ nấu chút cháo, xào mấy món gia đình thông thường, bày biện cũng đơn điệu. Tuy là như thế nhưng khi Trang Chi Hồng nhìn thấy vẫn có phần ngạc nhiên.
"Ba, ba nếm thử đi." Trì Yến kéo ông ngồi xuống, mong chờ nhìn ông động đũa, "Thế nào?"
Trong lòng Trì Yến biết rõ, dù có khó ăn thì Trang Chi Hồng cũng sẽ chỉ nói lời hay, nhưng hắn lại muốn nghe Trang Chi Hồng khen hắn. Rõ ràng từ nhỏ đến lớn nhận được vô vàn lời ca ngợi nhưng Trì Yến lại cứ yêu thích sự khen ngợi của Trang Chi Hồng, nghe bao nhiêu cũng không đủ.
Quả nhiên, Trang Chi Hồng ăn một miếng khoai tây sợi rồi bình luận: "Rất ngon."
Trì Yến cười, cúi người đứng sau lưng ôm cổ Trang Chi Hồng, hai người áp mặt vào nhau nói chuyện: "Cảm ơn ba đã nhắm mắt khen."
Khóe miệng Trang Chi Hồng khẽ nhếch lên, nghiêng đầu hôn lên mặt hắn một cái: "Cảm ơn Tiểu Trì nấu cơm cho tôi."
Tối ngày hôm sau, sau khi Trang Chi Hồng tan tầm thì bảo tài xế đánh xe đi vòng tới đón Trì Yến, hai người cùng nhau đi tới nhà hàng. Là một cửa hàng thịt nướng, Trì Yến nói số phòng đã đặt trước, lúc người phục vụ dẫn bọn họ vào thì nói: "Có một vị đã tới rồi ạ."
"Được, cảm ơn." Trì Yến đẩy cửa vào, đúng lúc đối mắt với Trang Cẩm Lâm ở bên trong. Đối phương đen mặt, trong ánh mắt toàn bộ đều là căm ghét nhưng ngại Trang Chi Hồng ở đây nên nín nhịn lửa giận xuống bụng.
Kiểu người tinh ý như Trì Yến sao mà không hiểu vẻ mặt của cậu, nhưng cũng chẳng thèm để ý, lập tức ngồi xuống đối diện cậu: "Gọi chưa?"
Trang Cẩm Lâm bực bội ném thực đơn cho hắn rồi cúi đầu nghịch điện thoại: "Tự gọi đi."
Trang Chi Hồng đang cầm khăn ấm do người phục vụ đưa để lau tay, nghe thấy vậy thì ngẩng đầu liếc thoáng qua Trang Cẩm Lâm một cái.
Vốn Trang Cẩm Lâm chỉ giả vờ nghịch điện thoại, nhận thấy cái liếc mắt kia thì lập tức ngồi thẳng dậy, sống lưng cứng ngắc.
"Lúc ăn cơm cất điện thoại đi." Giọng của Trang Chi Hồng không lớn nhưng rất quả quyết, "Lớn thế rồi, không biết chào hỏi à?"
Trang Cẩm Lâm sợ Trang Chi Hồng đã hình thành thói quen, giao lưu bình thường cũng đã hơi sợ chứ đừng nói là kiểu mang tính chất phê bình thế này. Cậu ngoan ngoãn đặt điện thoại xuống, lề mề trong chốc lát mới miễn cưỡng gọi: "Ba ạ."
"Gì nữa?"
Trang Cẩm Lâm nghiến răng căm hận, móc ngón tay vào nhau lí nhí một câu: "Anh Trì."
Trì Yến mỉm cười nhìn toàn bộ quá trình, lấy chân chạm vào Trang Chi Hồng dưới mặt bàn, bảo ông đừng bắt nạt trẻ con quá, bấy giờ mới thấy sắc mặt Trang Chi Hồng khá hơn, khí thế nghiêm túc của quan chức cũng giảm bớt, cuối cùng Trang Cẩm Lâm cũng thở phào một hơi.
Bữa cơm này Trang Cẩm Lâm ăn rất ngột ngạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!