Trì Yến tan làm sớm hơn nửa tiếng, lái xe tới một con ngõ trên phố Văn Đường mua một phần ngó sen nhồi nếp, sau đó đi ngang qua cửa hàng hoa dưới tầng lại mua một bó bách hợp, rồi một tay xách đồ ăn một tay ôm hoa đi vào khu tập thể, ánh mắt của các bác trai bác gái đều nhìn về phía hắn.
Mấy năm trước mỗi lần Trì Yến tới đây thật đúng là thảm họa, hầu như lần nào cũng bị các cô các bác nhiệt tình kéo tới hỏi này hỏi nọ, nào là có người yêu chưa, thích người như thế nào, thấy cháu gái dì xinh không, hỏi cho Trì Yến quay cuồng cả đầu. May mắn là sau đó biết tin hắn kết hôn thì các cô bác này mới than thở hậm hực từ bỏ.
Trì Yến đi thẳng lên tầng, khu tập thể này đã xây được hai mươi mấy năm, hành lang chật chội ẩm thấp nhưng cũng còn coi như được quét tước sạch sẽ. Trong góc có mấy chậu cây xanh mướt, phiến lá ướt rượt, rõ ràng là vừa được chăm sóc cẩn thận xong. Trì Yến biết mấy thứ này là kiệt tác của bà Liễu rồi cười cười giơ tay gõ cửa.
"Tiểu Trì tới rồi à?" Người mở cửa là Đường Hồi, ông mặc một bộ đồ ngủ trông trạng thái rất có tinh thần, "Mau vào đi, Như Nhân làm rất nhiều món cháu thích."
"Ồ." Trì Yến cười tít mắt đi vào trong, đặt đồ lên bàn còn hoa thì đưa cho Đường Hồi, rồi nhìn ông cẩn thận cắm vào bình hoa, "Chú Đường, có phải chú gầy đi không vậy?"
"Đúng là gầy một chút." Đường Hồi cúi người rót nước cho hắn, Trì Yến vội vàng đứng lên nhận lấy, "Dạo trước quá lười biếng, buổi tối ăn xong là lại nằm ì trên sô pha xem TV, bị mẹ cháu nhắc mãi mới đành ra ngoài tản bộ cùng bà ấy gần một tháng."
Đang nói thì Liễu Như Nhân từ phòng bếp đi ra, trên tay bưng đĩa đậu que xào thịt, nói nhẹ: "Đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm."
"Vâng." Trì Yến cười trả lời.
Sau khi ba người dùng cơm xong, Đường Hồi đi rửa bát rồi chủ động nói ra ngoài dạo bộ một vòng: "Hai người cũng hơn một tháng không gặp nhau rồi, có gì cứ trò chuyện đi, anh ra ngoài đi dạo."
Hơn nửa đêm Trì Yến nhắn tin nói muốn ăn cơm với Liễu Như Nhân, chắc chắn là có chuyện riêng tư cần nói. Từ trước đến nay Đường Hồi luôn rất biết chăm sóc người khác nên đương nhiên lúc này sẽ không ở lại cản trở.
Liễu Như Nhân múc cho Trì Yến một bát chè cẩu kỷ nấm tuyết, rồi lau lớp mồ hôi mỏng bên thái dương giúp hắn: "Gần đây con thế nào?"
"Rất ổn ạ." Trì Yến nhấp một ngụm, vừa ngọt vừa thơm, không khác gì so với hương vị lúc còn nhỏ, "Mẹ, tay nghề nấu ăn của mẹ đúng là càng ngày càng cao."
"Thích ăn thì thường xuyên đến đây đi." Liễu Như Nhân quan sát hắn, "Nhìn sắc mặt con thì đúng là không tệ, có vẻ như nhiều thêm chút thịt."
Trì Yến cười khẽ, suy nghĩ trong chốc lát rồi mở miệng nói: "Bạn trai của con nấu ăn cũng rất ngon."
Liễu Như Nhân biết đây là Trì Yến đang dẫn dắt vào chủ đề chính hôm nay muốn nói nên bà hơi ngồi thẳng lưng lên, tập trung nhìn hắn: "Là Tiểu Trang sao?"
Sau khi Liễu Như Nhân biết Trì Kỷ Quan dùng hôn nhân của Trì Yến để đạt được lợi ích thì hiếm khi lại nổi giận một lần. Bà luôn là người theo trường phái lý tưởng, sau khi kết hôn vì không thể chịu nổi cung cách trong mắt chỉ có tiền của Trì Kỷ Quan mà dứt khoát ly hôn, không cần một phân tiền của ông ta. Năm ấy Trì Yến mới chỉ 6 tuổi, Liễu Như Nhân muốn dẫn hắn đi nhưng cuối cùng quyền nuôi dưỡng vẫn được phán quyết cho Trì Kỷ Quan.
Liễu Như Nhân làm việc theo cảm tính, cũng biết bản thân bỏ đi đã khiến sự trưởng thành của Trì Yến thiếu hụt đi nhiều điều nên trong lòng luôn áy náy với hắn.
Bà hy vọng Trì Yến có thể giống như bà sống tự do tự tại, nên đối với việc Trì Kỷ Quan sử dụng hôn nhân đại sự của con trai như một quân cờ thì vừa căm hận vừa tức tối. Lúc trước Trì Yến đã phải động viên bà rất lâu, cũng nói với bà là mình và Trang Cẩm Lâm chỉ là đóng kịch, không ai làm phiền ai, không tạo thành trói buộc với hắn, bấy giờ mới làm Liễu Như Nhân yên tâm.
Trì Yến trầm mặt xuống, khẽ lắc đầu: "Không phải ạ."
Liễu Như Nhân không hỏi tiếp nhưng vẻ mặt vẫn dịu dàng. Trong phòng ăn chỉ mở một ngọn đèn, phản chiếu lên ánh mắt sáng ngời bao dung của bà. Thật ra ngoại hình của Trì Yến giống Liễu Như Nhân nhiều hơn, đặc biệt là cặp mắt kia, tựa như lúc nào cũng ẩn chứa tình ý. Bà cứ như vậy, lẳng lặng ngồi đó, hai tay giao nhau đặt trên bàn, đó là tư thế chăm chú lắng nghe, cổ vũ Trì Yến nói tiếp.
"Người đó… Lớn tuổi hơn con nhiều." Trì Yến thở ra một hơi, ánh mắt lại không hề né tránh mà rất nghiêm túc nhìn bà, "Ông ấy năm nay đã 43 tuổi."
Ánh mắt của Liễu Như Nhân khẽ lay động.
"Ngoài ra," Trì Yến nhắm mắt lại, cắn răng một cái rồi nói, "Ông ấy tên là Trang Chi Hồng, là…… ba của Trang Cẩm Lâm."
Một khoảng im lặng nằm trong dự đoán nhưng vẫn khó trải qua.
Liễu Như Nhân cầm chiếc thìa, cúi đầu từ từ khuấy chè trong bát. Bà không nói gì mà Trì Yến cũng chẳng lên tiếng, nhẫn tâm để Liễu Như Nhân đối diện trực tiếp với lời của mình, đợi bà phá vỡ bế tắc.
Tiếng động nho nhỏ phát ra từ kim đồng hồ treo tường trong phòng được khuếch đại vô hạn, gương mặt Trì Yến vẫn bình thản nhưng bàn tay đặt dưới mặt bàn lại nắm chặt thành nắm đấm, toàn thân căng cứng đến cực hạn.
"Con thích ông ấy sao?" Liễu Như Nhân không để khoảng trống quá lâu mà nhìn chằm chằm Trì Yến lặp lại câu hỏi, "Rất thích chứ?"
"Rất thích ạ." Trì Yến nói quả quyết, gật đầu không hề do dự, "Thứ cảm giác ấy chính là —— con thuộc về ông ấy. Dù qua mười năm, hai mươi năm, bất kể là bao lâu thì con đều muốn trải qua cùng ông ấy."
Vậy mà Liễu Như Nhân lại cười.
Bà vươn tay, nắm lấy cánh tay Trì Yến rồi bóp nhẹ một cái: "Vậy là đủ rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!