Chương 80: Ngoại truyện 13

Huệ Hân Nhi không ngờ người tới bệnh viện đầu tiên không phải Cam Niệm, mà là Tống Lực Ngôn.

Cô ngồi trên ghế lạnh lẽo, đợi chờ khám bệnh.

Huệ Hân Nhi cúi đầu, cả người đều khó chịu, đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nam trầm thấp: "Em bị dị ứng sao?"

Cô ngẩng đầu lên, biểu tình đầy kinh ngạc, cô không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây, "Tống Lực Ngôn…."

Tống Lực Ngôn ngồi xổm xuống trước mặt Huệ Hân Nhi, anh quan sát toàn bộ

người cô, chỉ thấy vùng cổ cùng cánh tay đều nổi mẩn đỏ, còn có cả vết

móng tay để lại do gãi vì ngứa, nhìn qua đã thấy ghê người.

Ánh mắt Tống Lực Ngôn tối sầm lại, nhưng giọng nói lại mềm nhẹ: "Em cố gắng nhịn một lúc, chúng ta lập tức sẽ đến lượt."

Nhìn nam sinh trước mặt, trong lòng Huệ Hân Nhi lại ngọt ngào như đổ mật,

dường như có một sợi dây thừng đang quấn quanh trái tim cô… khi trùng…

khi chặt.

Đến lượt Huệ Hân Nhi, Tống Lực Ngôn cũng đi vào, bác sĩ nhìn tình trạng của Huệ Hân Nhi, ông lập tức kê đơn thuốc và hỏi: "Có phải hôm nay cháu đã ăn đồ gì gây dị ứng không? Hoặc là trước kia có từng bị dị ứng loại đồ ăn nào không?"

Huệ Hân Nhi nghĩ lại bữa cơm chiều này, cô có uống nửa cốc sinh tố xoài.

Khi còn nhỏ, cô từng mẩn đỏ vì ăn xoài. Nhiều năm sau đó cũng chưa từng

đụng đến xoài, cô nghĩ bây giờ chắc không đến nỗi dị ứng nghiêm trọng

như vậy, cho nên mới chủ quan uống hết nửa cốc, ai ngờ vẫn bị dị ứng.

"Ừm, cháu uống thuốc theo đơn này là được. Sau này nhớ không được ăn xoài nữa." Bác sĩ dặn dò xong liền đưa đơn thuốc cho bọn họ, Tống Lực Ngôn vươn tay ra nhận.

Ra khỏi phòng khám, Tống Lực Ngôn vỗ vỗ vả vai Huệ Hân Nhi, "Em ngồi ở đây đi, anh đi lấy thuốc."

"Cảm ơn." Cô nhỏ giọng nói.

Huệ Hân Nhi ngồi ở dãy ghế trên hành lang, một lúc sau thì Cam Niệm và Hứa Hoài Thâm cũng chạy tới.

"Hân Nhi, cậu không có việc gì chứ?" Cam Niệm ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt cô quét một vòng trên người Huệ Hân Nhi.

"Uống thuốc là không có việc gì, đều tại tớ hôm nay đã uống sinh tố xoài."

"Xem cậu kìa…"

"Làm phiền cậu và lớp trưởng còn phải chạy đến đây một chuyến."

Hứa Hoài Thâm đi lên trước, giọng nói nhàn nhạt: "Không có việc gì, Tống Lực Ngôn đâu rồi?"

"Cậu ấy… cậu ấy đi lấy thuốc." Huệ Hân Nhi nhỏ giọng hỏi Cam Niệm, "Sao cậu lại gọi cậu ấy tới?"

"Cậu ấy cũng chỉ tình cờ biết được, với lại nghe thấy cậu đang ở viện, cậu ấy còn rất sốt ruột."

Huệ Hân Nhi hơi ngẩn người, sau đó cười chua xót, "Đổi lại là người khác thì cậu ấy cũng như vậy thôi."

Cam Niệm mím môi, cô ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Hoài Thâm, Hứa Hoài Thâm nháy mắt, ý bảo cô không cần nói gì thêm nữa.

Tống Lực Ngôn lấy thuốc về liền nhìn thấy hai người, "Các cậu cũng đến rồi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!