Để đảm bảo Hứa Hoài
Thâm không phát hiện, Cam Niệm vẫn tiếp tục giả vờ, cô đi từ từ và nắm
chặt tay cậu để cậu ấy biết cô đang sợ hãi, nhưng Hứa Hoài Thâm lại càng nắm tay cô chặt hơn.
Cam Niệm và Hứa
Hoài Thâm sóng bước bên nhau, ai cũng không mở miệng nói chuyện, bầu
không khí ái muội ngọt ngào như mía lùi bao trùm lấy hai người.
Cảm Niệm cảm giác lòng bàn tay mình đang ra mồ hôi, mỗi lần bị Hứa Hoài
Thâm nắm tay là tay cô lại cực kỳ nóng bỏng. Cam Niệm ngẩng đầu ngắm
gương mặt mờ ảo trong bóng đêm của cậu, tâm tư bắt đầu nhộn nhạo.
Cô đột nhiên giữ chặt tay cậu rồi dừng bước chân, "Hứa Hoài Thâm—"
Giọng nói mềm mại gọi tên cậu.
"Làm sao vậy?"
Cam Niệm nương theo ánh đèn chiếu xuống từ toà nhà để nhìn về phía cậu, đôi mắt đen láy to tròn khẽ chớp:
"Cậu còn nhớ trước đây chúng ta từng nói nếu tớ tiến bộ một trăm hạng thì cậu sẽ đồng ý với tớ một điều kiện không?"
Hứa Hoài Thâm nhướng mày, "Có chuyện này sao?"
Cam Niệm trừng mắt nhìn cậu, cái miệng nhỏ chu ra, biểu tình vừa tức giận vừa ấm ức, "Cậu là kẻ lừa đảo…"
Cam Niệm hờn dỗi muốn thoát khỏi bàn tay của Hứa Hoài Thâm nhưng lại bị cậu giữ chặt.
Hứa Hoài Thâm rũ mi nhỏ giọng nói: "Đùa cậu thôi, điều kiện là gì?"
Cam Niệm cong môi cười, ngón tay gõ cằm suy tư, chắc chắn cô không thể đưa
ra yêu cầu quá phận như hôn nhau hay ôm ôm ấp ấp… đây phải là do nam
sinh chủ động, làm sao có thể để cô chủ động nói ra được.
Cam Niệm rối rắm một lúc lâu, cuối cùng nói:
"Có thể tạm thời nói điều kiện sau được không? Khi nào nghĩ ra thì tớ sẽ nói cho cậu."
Hứa Hoài Thâm gật đầu, cậu nhẹ nhàng cười.
Cam Niệm còn định nói thêm gì đó nhưng phía sau đột nhiên sáng đèn, có người đang đi tới.
Cam Niệm sợ bạn học hoặc giáo viên trong trường nhìn thấy, cô vội vàng tránh khỏi tay Hứa Hoài Thâm.
Hứa Hoài Thâm thấy người đi tới là một phụ nữ trung niên, ánh mắt bà ấy vẫn luôn nhìn về phía bọn họ. Cậu bèn đứng trước mặt Cam Niệm, chắn tầm mắt của người phụ nữ trung niên, dáng vẻ như muốn bảo vệ người đằng sau.
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy hai học sinh hẹn hò thì trong lòng không nhịn được mà cảm thán… giới trẻ bây giờ thật là…
Người phụ nữ rời đi, Cam Niệm mới thở phào nhẹ nhõm. Hứa Hoài Thâm thấy cô chột dạ liền trêu ghẹo:
"Sợ như vậy sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!