Dư Trừ đi theo Trình Khuynh vào: "Cô Trình..."
"Hữm?" Trình Khuynh tiếp tục bước đi, "Đã đến giờ vào lớp rồi. Nếu em có việc gì thì chúng ta sẽ nói sau."
Dư Trừ: "Dạ, vâng."
Cô suy nghĩ rồi quyết định vào lớp phải cẩn thận một chút, tránh để người khác hiểu lầm.
Dư Trừ quay lại chỗ ngồi của mình, vẫn ở giữa hàng đầu tiên. Cô nhận ra rằng so với quở trách thì kỳ vọng còn nặng nề hơn
- Ít nhất cô sợ nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt Trình Khuynh.
Cô vừa ngồi xuống liền nhìn thấy Đồng Gia đi vào, vội vẫy tay với cô ấy: "Gia Gia, ngồi đây nè."
Đồng Gia vốn định xuống hàng sau, lại bị cô kéo lên hàng trước ngồi: "Ê ê ê, lát nữa lại bị hỏi thì sao."
Dư Trừ: "Thì cậu cứ tập trung nghe giảng là được, cũng đã tới học rồi."
Đồng Gia thở dài: "Thôi được, tới cũng tới rồi."
Dư Trừ kéo được một người ngồi cùng hàng ghế đầu với mình, hai bên không còn ai khác... Thôi thì muốn hỏi thì cứ hỏi.
Khi chuông vào lớp vang lên, Trình Khuynh mở micro: "Được rồi, bắt đầu vào lớp."
Giọng nói của cô rất trong trẻo, Dư Trừ đang nói chuyện thì bỗng ngẩng đầu lên nhìn cô, hôm nay sau khi cởi áo gió ra, cô mặc một bộ đồ màu be, màu sắc lạnh lùng ôn hòa.
Dư Trừ không khỏi liếc nhìn thêm lần nữa rồi mới cúi đầu mở sách ra.
Cô vào trạng thái học tập, đã chuẩn bị bài từ trước, thỉnh thoảng nghe thấy chỗ nào không hiểu sẽ đánh dấu để đọc lại.
Nhưng dù thế, thỉnh thoảng trong giờ học cô cũng mất tập trung, đôi khi lơ đãng.
Cô sẽ không nhịn được nhìn Trình Khuynh thất thần, chờ đến khi cô nhận ra mình đang thất thần, bèn lắc đầu thật mạnh tự nhủ mình phải tập trung.
Những động tác nhỏ của cô đều bị người đứng trên bục nhìn thấy, khi tiết học đầu tiên sắp kết thúc, Trình Khuynh bắt đầu đặt câu hỏi, người đầu tiên bị gọi chính là: "Dư Trừ, trả lời câu hỏi."
Những người khác vẫn còn nhớ lần trước Dư đồng học đã bừng tỉnh sau giấc ngủ gật rồi hét lớn "Dạ có", họ tức cái mình là tại sao cô gái ấy đã biết còn cố phạm mà ngồi vào hàng ghế đầu như thế, rồi lại nhìn cô với tâm thái sẵn sàng buôn dưa lê.
Dư Trừ phớt lờ những ánh mắt người khác đang nhìn cô, bắt đầu trả lời câu hỏi tiểu luận: "Sự phục hưng cổ điển bắt đầu từ những năm 1760, bao gồm cả sự phục hưng của La Mã, và quốc gia tiêu biểu là Pháp... Sự phục hưng của Hy Lạp..."
Cô trả lời trôi chảy, Trình Khuynh gật đầu: "Tốt lắm, em ngồi đi."
Dư Trừ ngẩng đầu mỉm cười với Trình Khuynh, giờ phút này đuôi mắt cong cong, đôi mắt rất sáng.
Cô rất vui, rất rất vui khi được nghe Trình Khuynh khen.
Đến khi chuông tan học vang lên, Đồng Gia mới hỏi cô: "Cậu cười ngây ngô gì vậy?"
Dư Trừ mím môi nói: "Tớ rất vui vì trả lời đúng câu hỏi."
Đồng Gia cười nói: "Không đến mức vậy chứ."
Dư Trừ cố nén cười: "Được rồi được rồi, tạm thời đừng nói chuyện này nữa. Cậu tính làm bài tập nhóm với ai vậy?"
Khóa học này yêu cầu các sinh viên phải độc lập hoàn thành một thiết kế kiến trúc nhỏ, dù là cải tạo khu vườn của mình hay là những nơi khác thì đều phải thực hành thiết kế kiến trúc, điểm này cũng chiếm 50% điểm cuối kỳ.
Dư Trừ không lấy tín chỉ hay phải thi, nhưng cô rất hứng thú với bài tập nhóm này, Trình Khuynh có nói là những sinh viên dự thính cũng có thể tham gia.
Đồng Gia vỗ vai cô: "Đừng lo, đã có bạn học cấp ba giỏi siêu cấp vip pro của tớ ở lớp này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!