Chương 6: Dứa nhỏ

Ăn sáng xong, Dư Trừ cất bộ quần áo tối qua vào túi xách. Cô không muốn để quần áo bẩn của mình ở nhà Trình Khuynh.

Trình Khuynh đang trang điểm, chợt nghe thấy động tĩnh trong phòng khách: "Em tính về bằng cách nào? Tiện đường thì tôi đưa em một đoạn."

Câu này có hơi giống như lệnh đuổi người, nhưng Dư Trừ cũng không nghĩ nhiều: "Không cần ạ, em phải ra sân bay đón một người bạn."

Lúc này Dư Trừ mới nhớ ra có một việc mà cô vẫn chưa giải thích.

Cô đứng bên ngoài phòng ngủ của Trình Khuynh: "Cô giáo Trình, em có chuyện muốn nói với chị."

Bàn tay đang vẽ mày của Trình Khuynh khựng lại.

Ồ, trời vừa sáng, em ấy lại bắt đầu gọi mình là cô giáo Trình.

Trình Khuynh không quay đầu lại, nhìn Dư Trừ qua gương trang điểm, cô vẫn đứng ngoài cửa phòng ngủ, không chịu bước vào một bước

- rất lễ phép, sẽ không bao giờ bước vào phòng ngủ của người khác khi chưa được mời.

Cô đặt hai tay lên khung cửa, những ngón tay trắng nõn nà, thò ra nửa bả vai, trông giống như một chú chuột hamster đang gặm gỗ.

"Chuyện gì vậy? Em cứ nói đi." Trình Khuynh đậy nắp chì kẻ, đứng dậy đi ra ngoài.

Cô trang điểm nhẹ, đơn giản thuần tịnh: "Tôi phải đi dự hội nghị chuyên đề, Mười giờ sẽ rời đi."

Dư Trừ nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã là Chín giờ rưỡi, cô không thể đợi thêm được nữa, từ trong túi xách lấy chứng minh thư ra: "Em có chuyện muốn nói với chị."

Trình Khuynh cười: "Sao thế?"

Cô không chút do dự lấy chứng minh nhân dân, thẻ sinh viên và bằng lái xe ra, ai không biết còn tưởng rằng cô muốn đi Cục Dân Chính làm giấy kết hôn.

Dư Trừ: "Dư, Trừ, là tên em ạ."

Trình Khuynh: "Hữm?"

Dư Trừ: "Người hẹn chị ở khách sạn ngày hôm đó… là bạn của em."

Trình Khuynh cầm lấy chứng minh thư của cô, nhướng mày hiểu rõ nói: "Chính là người bạn mà em đi học dùm?"

Dư Trừ: "... Sao chị lại biết!"

Trình Khuynh: "Đương nhiên rồi. Vậy em còn bao nhiêu bí mật mà tôi chưa biết?"

Dư Trừ nói: "Không, hết rồi ạ, chị có giận em không?"

Trình Khuynh bình tĩnh lắc đầu: "Không."

Tình d*c cũng như ăn cơm, uống nước, đi ngủ đều là nhu cầu s1nh lý, cô chỉ đang thỏa mãn nhu cầu bình thường của một người trưởng thành.

Ít nhất Dư Trừ cũng rất hợp với cô, mặc dù giường kỹ của cô ấy có chút non nớt, nhưng đó chẳng phải là yêu cầu của cô sao? Nếu tìm được người có tình trường phong phú, trái lại sẽ làm cô không thích.

Dư Trừ: "Dạ?"

Phản ứng này bình tĩnh hơn gấp trăm lần so với tưởng tượng của cô.

Trình Khuynh thấy mắt hạnh trợn ngược của cô có chút đáng yêu, liền giải thích: "Nếu em thật sự là sinh viên trường Vĩnh Châu thì tôi đã tự chuốc lấy phiền phức cho mình, vốn dĩ kế hoạch không phải lúc nào cũng diễn ra suôn sẻ, dù có xảy ra một số thay đổi nhỏ nhưng kết quả vẫn như mong muốn thì cũng chẳng có vấn đề gì."

Dư Trừ cảm thấy cô ấy rất lý trí.

Vì cô ấy biết chính xác mình muốn gì nên sẽ không quan tâm đ ến những thứ khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!