Chương 50: Thiên chi kiêu tử

Edit: iwky + Sâu Sugar

Mấy ngày tiếp theo, Dư Trừ ngày đêm sửa lại thiết kế, cả nhóm đều thức ba ngày ba đêm, bận rộn không ngừng.

Ngoài những vấn đề mà Trình Khuynh chỉ ra cho từng thành viên trong nhóm, họ còn phải giải quyết những yêu cầu thực tế.

Ví dụ như nhiệm vụ thi đấu yêu cầu lập mô hình, nhưng nhiệm vụ khóa học lại yêu cầu thiết kế tại chỗ

- bản kế hoạch đầu tiên đưa ra vượt xa ngân sách và không đáp ứng được yêu cầu của lão viện trưởng.

Lúc kết thúc nhận xét, Trình Khuynh tóm tắt vấn đề, nói rằng việc họ ngồi trong thư viện thiết kế là không thực tế, chẳng khác nào đóng cửa làm xe.

Nửa đêm, An Khả lo cô mệt quá nên vội vàng thúc giục cô lên giường: "Cậu ngủ một lát đi."

Dư Trừ cũng biết cô ấy nói đúng.

Nhưng đây là lựa chọn của chính cô, bởi vì cô muốn quá nhiều thứ, cần phải nỗ lực không ngừng cùng rất nhiều thời gian mới có thể ổn định, giành lấy cuộc sống và tạo cho chính mình cảm giác an toàn.

Chỉ khi đó, như Trình Khuynh đã nói, cô mới có thể đối mặt với nỗi khổ và thoát khỏi nó.

Sau khi bản kế hoạch sửa đổi được đưa ra, bọn họ đã đến trại trẻ mồ côi để đo đạc tại chỗ. Kế hoạch sơ bộ mà họ đưa ra trước đó có nhiều chỗ không thực tế, chẳng hạn như tầng hai được thiết kế để gia cố, nhưng độ cao của tầng căn bản không cho phép.

Dư Trừ đang chụp ảnh, thuận miệng nói: "Xin lỗi đội trưởng, trước đây tớ bận quá, tháng này tớ sẽ dành nhiều thời gian hơn."

Thẩm Đăng Khinh cũng cúi đầu ghi chép số liệu: "Không cần xin lỗi đâu, mọi người đều bận cả mà, chúng ta từ từ sửa đi."

Dư Trừ thu hồi tâm tư, có chút thất thần trong khi chờ đợi.

Trên thực tế, cô đã phải làm quá nhiều việc trong khoảng thời gian này, bao gồm cả công việc bán thời gian ở quán cà phê, quay video, đi học và làm việc bên đoàn báo chí của trường. Có lẽ cô cần học cách cân bằng dần dần.

"Mọi người đến đây xem bản vẽ đã được chỉnh sửa đi."

"Được, tới ngay đây."

Nhiệm vụ của khóa học là giúp hoàn thành việc sửa chữa và cải tạo trại trẻ mồ côi, còn nhiệm vụ của cuộc thi là lấy tình hình thực tế làm tiêu chuẩn để làm mô hình trừu tượng và nghệ thuật. Chủ đề thể hiện là tình thương và sự ấm áp trong cuộc sống thành thị.

Nhiệm vụ được thảo luận cho đến tối.

Sau khi kết thúc, Dư Trừ chia cho bọn trẻ gói kẹo sữa muối đã mua trên đường tới đây, cúi xuống hỏi: "Các em đang làm đề thi Olympic Toán à?"

"Dạ, chị ơi, chị có thể giúp em câu này được không?"

"Hả? Được rồi."

Thời gian không còn sớm, nhưng Dư Trừ cũng không vội rời đi mà bắt đầu đọc câu hỏi.

Đây là một bài toán kinh điển về hai đoàn tàu gặp nhau tại một điểm, nhưng có một số chỗ khiến học sinh đầu cấp tiểu học đọc không hiểu.

Đồng Gia đi tới gọi cô: "Cậu còn chưa đi à?"

Dư Trừ không quay đầu lại: "Vẫn chưa, tớ ở lại một lát, cậu đi trước đi, lát nữa tớ sẽ bắt taxi."

"Bắt taxi gì chứ, ở đây không bắt được taxi đâu."

"Kệ đi, còn câu nào nữa không, để chị xem cho."

Dư Trừ cười cười, đem chia nốt số kẹo còn lại.

Trong miệng cô tràn ra một chút vị ngọt, tâm trạng cũng khá hơn.Cuối tuần, Dư Trừ đến Vĩnh đại để tham gia thảo luận nhóm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!