Trình Khuynh nheo mắt, ánh mắt rơi vào sườn mặt trắng nõn sạch sẽ của cô, rồi đến những ngón tay hơi cong lên vì căng thẳng của cô.
Cô ấy đưa danh sách cho lớp trưởng, tiếp tục hỏi: "Tại sao em đến muộn?"
Dư Trừ không nói gì.
Trước khi tạm biệt cô đã nói chắc như đinh đóng cột, rằng cô rất nhạy về giờ giấc.
Nhưng câu hỏi này... Cô biết trả lời thế nào đây?
Cô thì thầm: "Còn tại sao nữa..."
Tại vì hầu hạ chị tối qua đó.
Trình Khuynh cúi đầu, cố gắng nghe rõ: "Em nói gì?"
Dư Trừ: "Em không nói gì ạ!"
Trình Khuynh: "Vậy thì đứng tiếp đi."
Dư Trừ: "...Ơ."
Trong số những sinh viên đến muộn, chỉ có nữ sinh đầu tiên là được vào lớp, ba người còn lại, kể cả Dư Trừ, chỉ có thể đứng bên ngoài chờ, có điều xem ý giáo sư Trình thì có vẻ sẽ không trừ điểm chuyên cần... Chỉ phạt đứng ngoài rồi thôi.
Nam sinh bên cạnh cố gắng nói chuyện với Dư Trừ, nhưng cô không có tâm tình trò chuyện với anh ta.
Cô đang nghĩ... Giáo sư Trình đến từ trường Kiến Trúc, còn dì Dư Đình Thu của cô làm việc tại Viện Thiết kế Kiến trúc trực thuộc Đại học Vĩnh Châu, điều này khá là trùng hợp.
Sáng nay học lý thuyết, ba tiết liền.
Tiết học đầu tiên nhanh chóng kết thúc nên không quá khó khăn.
Trên hành lang không có ai, sau khi xấu hổ tột cùng Dư Trừ tiến vào trạng thái 'hiền nhân', lười trò chuyện với người khác nên dựa vào tường phơi nắng.
Trình Khuynh từ phòng giảng viên đi ra, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô gái đứng ở hành lang có khuôn mặt thuần khiết, ánh nắng nhẹ nhàng lướt qua ngón tay, cô đang bắt lấy những quang ảnh chuyển động.
Lúc này, có một nữ sinh bị hạ đường huyết nên choáng váng, Trình Khuynh nhờ lớp trưởng mang một hộp sô cô la đến đưa cho cô, còn lại hai viên sô cô la vàng cuối cùng, tiện tay đưa cho Dư Trừ.
Cô không nói là đưa cho cô ấy hay là nhờ cô ấy giữ hộ.
Dư Trừ vô thức đưa tay ra bắt lấy nó.
Khi cô gái choáng váng cũng bước vào phòng học, trên hành lang chỉ còn lại ba người bao gồm cả Dư Trừ, hai người còn lại vẫn đang trò chuyện.
"Này... Cô Trình nghiêm khắc thật đấy, bao giờ mới cho chúng ta vào đây."
"Đều là quy củ của cô Trình, nghe nói đứng hai tiết thì sẽ không bị trừ điểm chuyên cần, còn cắp đít đi về thì không cần điểm nữa."
"Vậy thôi đứng đi, đứng đi."
Dư Trừ một mình đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Trình Khuynh đứng ở cửa phòng học, cô nhìn sang, ánh mắt lướt qua không ngừng.
Dư Trừ nắm viên sô cô la tròn trong tay, bóc lớp giấy thiếc vàng rồi nhét sô cô la vào miệng.
Mặc váy vào rồi liền không nhận người... Có điều sô cô la rất ngọt.
Sau khi tiết thứ hai kết thúc, lớp trưởng yêu cầu họ vào trong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!