Chương 2: Gặp lại

Chắc 2-3 ngày sẽ ra 1 chương, mọi người nhớ vote với cmt nhắc khéo mình nhé

Thén kìu 🥴🥴🥴.

Dư Trừ lại ngủ thiếp đi.

Đêm qua tiêu hao khá nhiều thể lực, nói chuyện xong cô thức suốt mấy tiếng đồng hồ, mãi không ngủ được, trong đầu đều là hình ảnh cặp kính gọng mỏng có dây chuyền bạc, nốt ruồi xinh đẹp và câu "Em nên cắt móng tay đi".

Mãi đến hơn Năm giờ sáng cô mới ngủ được.

Có lẽ vì ngoài cửa sổ đang mưa nên trong giấc mơ cô cũng mơ thấy một ngày mưa, người ướt sũng, lạc đường trong khuôn viên trường, đứng giữa cơn mưa phùn lạnh buốt.

Đến lúc thức dậy đã hơn Bảy giờ, hai tuần đầu tiên của năm học trường cô không có tiết, nhà trường luôn dành thời gian cho sinh viên tham gia câu lạc bộ và chọn môn học, đó đã là truyền thống lâu đời.

Dư Trừ lăn lộn trên giường.

Cô lướt weibo, tình cờ nhìn thấy một số nội dung không phù hợp với trẻ em, phản ứng đầu tiên là xấu hổ... Phản ứng thứ hai là nó khá phù hợp với hoàn cảnh hiện giờ của cô.

Ngay sau đó điện thoại reo lên.

Màn hình hiện người gọi đến là dì Út của cô, Dư Đình Thu.

Dư Trừ nhấn nút nghe, trả lời bằng giọng ngái ngủ: "Chào buổi sáng, dì Út."

Dư Đình Thu cười lạnh: "Cô cháu tôi vẫn còn chưa dậy à? Tối qua cháu làm gì thế? Sao không trả lời điện thoại của dì?"

Dư Trừ sửng sốt một lúc.

Sau đó cô mới nhớ ra tối hôm qua sau khi Trình Khuynh rời đi, cô mơ màng nhìn điện thoại, nhìn thấy cuộc gọi và tin nhắn của Nghiêm Duyệt và dì Út, nhưng lại không có tâm trạng trả lời nên đã bỏ qua một bên.

"Sao lại không nói gì? Hay là tối qua đã làm chuyện xấu gì rồi?"

Trong đầu Dư Trừ hiện lên nội dung vừa nhìn thấy.

Đang làm gì thế?

---Đang 'làm' chị gái xinh đẹp.

Cô lắc đầu thật mạnh để xua đi những suy nghĩ kỳ lạ: "À, tối qua cháu đọc sách ấy mà."

Dư Đình Thu cười lạnh: "Vậy sao, Dư Tiểu La, cháu đang nói dối."

-

--Dư Tiểu La là tên của Dư Trừ khi còn nhỏ, vì mẹ cô thích ăn dứa nên cha cô tùy tiện đặt cho cô cái tên này, khi cô chuẩn bị đi học lại cảm thấy cái tên này không trang trọng lắm, cho nên nhân lúc tuổi còn nhỏ dễ đổi tên đã đổi lại cho cô.

Dư Trừ: "Cháu không có."

Dư Đình Thu: "Thôi đi, chút đạo hạnh của cháu mà muốn qua mặt dì sao. Thôi thì cháu có nói dối cũng không sao, dù gì cháu ngày ngày ở nhà cũng ngoan như cún. Được rồi, không nói tới chuyện đó nữa. Khai giảng dì có chuyển khoản cho cháu rồi đấy. Muốn ăn gì thì ăn uống gì thì uống, nhưng yêu đương phải cẩn thận, đừng để bị lừa.".

Dư Trừ thấp giọng nói: "Bộ cháu dễ bị lừa lắm sao..."

Cô có chút bất mãn, bất mãn vì dì Út luôn coi cô như con nít, nhưng cũng cảm thấy vui vui, vui vì vẫn được đối xử như là con nít.

Vừa cúp điện thoại, Nghiêm Duyệt lại gọi tới: "A Trừ! Sao tối qua tớ gọi cậu không bắt máy? Tới hai ba giờ sáng mới chịu rep làm tớ lo muốn chết!"

Dư Trừ cảm thấy áy náy: "Tớ ngủ quên, nửa đêm tỉnh dậy mới nhìn thấy tin nhắn của cậu."

"Cậu ổn chứ? Mọi chuyện ổn không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!