Máy bay lướt qua bầu trời xanh thẳm, chỉ để lại một vệt trắng dài.
Ánh nắng chiếu thẳng vào khiến người ta phải nheo mắt.
"Đi mất rồi..." Dư Đình Thu có chút u sầu nói: "Đứa nhỏ này thật sự đi mất rồi."
Người phụ nữ đứng bên cạnh không nói gì, cô ngẩng đầu lên nhìn một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt.
Khuôn mặt lạnh lùng của cô thất thần trong giây lát, đôi vai gầy của cô duỗi ra sau, như thể đang khoác lên mình một lớp áo giáp vô hình, cô chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Dư Đình Thu quan sát vẻ mặt của cô: "Cậu cũng tàn nhẫn quá rồi đó, không thấy luyến tiếc chút nào sao?"
Trình Khuynh cong khóe môi cười: "Cậu nghĩ thế nào cũng được."
Cô quay người bước ra ngoài, Dư Đình Thu đuổi theo.
"Cậu không sợ bé con của chúng ta bị thế giới muôn màu muôn vẻ bên ngoài làm lóa mắt không muốn quay về nữa sao?"
"Trình đại giáo thụ?"
Trình Khuynh không thể nghe vào lời cô ấy đang nói, theo đám đông xếp hàng đi ra ngoài.
Trong khi chờ đợi, cô lại ngẩng đầu nhìn đường mây trắng, buồn bã, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Vào khoảnh khắc máy bay cất cánh.
Trong nháy mắt ấy tim cô dường như cũng ngừng một nhịp.
Thế giới này thay đổi từng ngày, tin đồn về người nổi tiếng, hàng hiệu xa xỉ, mỹ phẩm phiên bản giới hạn... Thế giới vật chất thay đổi nhanh tới mức làm người ta hoa mắt chóng mặt.
Giữa thời đại thức ăn nhanh, tình yêu chốn phồn hoa đô thị cũng chỉ là tình yêu 'thức ăn nhanh' mà thôi.
Sao cô lại dám để cô gái trẻ trong sáng đáng yêu này ra nước ngoài một mình chứ?
Đúng như lời ba cô nói, nếu một ngày em ấy yêu người khác thì sao.
Không phải cô... Đang mạo hiểm sao?
Giờ phút này, trên bầu trời cao vạn dặm.
Người con gái bị nhớ thương kia đã nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu, cố gắng xuyên qua những đám mây, nhìn những tòa nhà cao tầng thu nhỏ dưới những đám mây, những cánh đồng lúa bị chia cắt như bàn cờ và những dòng sông chạy dài như bất tận.
Cho đến khi thành phố đó——
Thành phố nơi cô lớn lên, nơi người yêu cô sống, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Dư Trừ hơi nghẹn ngào.
Cô mở cuốn sổ nhỏ ra, nhìn thấy nét chữ quen thuộc của mình. Trước khi đi, Trình Khuynh đã kể cho cô nghe về lịch sử khoa Kiến Trúc của trường cô sắp du học, đặc điểm của trường, phong cách giảng dạy và thành tích học tập...
Cô đã viết lại từng câu.
Lật đến trang cuối cùng.
Lúc này cô mới nhìn thấy trên cuốn sổ viết hai chữ
- Đừng khóc.
Cô lấy tay che mắt, rõ ràng là muốn khóc, nhưng khóe môi lại cong lên, hướng vào không khí, cười nói: "Dạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!