(Còn 2 chương nữa là hết truyện rồi)
Dư Trừ cúp điện thoại.
Một lúc lâu sau, cô thở phào nhẹ nhõm.
Kim đồng hồ chỉ 10 giờ, cô nghe thấy Trình Khuynh đang họp video trong phòng làm việc, cũng không vào quấy rầy.
Tắm rửa xong, cô mở sổ tay ra, bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai.
Thu này là vào năm Ba. Đây là năm quan trọng nhất của đại học, sẽ học cao học ở trường đại học phía Nam, sẽ xuất ngoại hay là vào nghề, cô đều phải suy nghĩ trước để đưa ra quyết định.
Cô viết viết vẽ vẽ vào cuốn sổ của mình, thỉnh thoảng đầu bút dừng lại.
Đôi khi thở dài, đôi khi tiếp tục viết.
Đêm đã khuya, đèn trong phòng làm việc vẫn sáng.
Dư Trừ nằm xuống trước. Cô chưa buồn ngủ, vô tình lướt trúng chủ đề thảo luận:
---Nếu lúc này người quan trọng nhất với bạn rời xa bạn mãi mãi, bạn sẽ làm thế nào để một mình bước tiếp?
Các bình luận đề cập đến nhiều khả năng, một số còn đưa ra giả định đau lòng.
Ví như, có một ngày mẹ đột ngột không còn nữa;
Lại ví như, đêm khuya người yêu phải vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU;
Hay là lúc người yêu hơn bạn hai mươi tuổi dần già đi.
Cũng không biết là câu nào làm cô rơi nước mắt, Dư Trừ hít một hơi, ấn vào đôi mắt đau nhức, chia sẻ liên kết với Trình Khuynh.
Cô không nghĩ là cô ấy sẽ trả lời, nhưng chỉ vài phút sau, Trình Khuynh mở cửa, trên cổ vẫn đeo chiếc tai nghe màu trắng, giọng ôn hòa dịu dàng hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
Dư Trừ nghe thấy giọng cô ấy, thấp giọng đáp: "Em mới vừa nằm xuống, chị cứ bận việc đi."
"Chị xong rồi…" Trình Khuynh tháo tai nghe ra, ngồi ở đầu giường, "Đình Thu gửi cho chị thông báo đi du học."
"Cái đó..." Dư Trừ dừng lại mấy giây mới nói: "Dì Út bảo em thử nộp đơn. Đó là dự án du học được nhà nước tài trợ."
Trình Khuynh ừm: "Em thấy sao?"
"Em đang thu thập tin tức..." Dư Trừ nhìn cô ấy nói: "Em còn chưa quyết định, đương nhiên, em mong nghe được lời khuyên của chị."
"Dư Tiểu La..." Trình Khuynh mỉm cười, "Lời khuyên của chị là, hãy làm chuyện em muốn làm."
Bỏ qua những khác biệt về tính cách bên ngoài, rất nhiều lúc cô nhìn thấy bóng dáng tuổi trẻ của mình ở Dư Trừ, điều không thay đổi chính là trái tim luôn hướng về phía trước, chuyên tâm tự phát triển bản thân.
Không hề nghi ngờ, cô hi vọng em ấy có thể tiến về phía trước, thăng tiến đi lên.
Dư Trừ kéo vạt áo cô: "Chị đành lòng để em đi sao?"
Cũng không biết là hỏi ngày mai hay là mai sau.
Trình Khuynh tháo kính mắt, nằm xuống bên cạnh cô: "Đương nhiên không rồi."
Dư Trừ nói về chuyện ngày mai: "Tối mai là đến, sau đó chắc sẽ rất bận, nhưng em sẽ gọi cho chị."
Trình Khuynh: "Ừm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!