Mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, đêm xuân dài chậm rãi dần trôi.
Dư Trừ trở mình, bắt gặp một đôi mắt.
Sắc sảo sáng trong như tuyết.
Chủ nhân của ánh mắt này vẻ mặt rất bình tĩnh, cứ như thể sự dây dưa ái muội vô vàn vừa rồi chỉ là một giọt nước mưa trên hành lang, từ trên mi cô nhẹ nhàng lăn xuống mà không tạo ra bất kỳ gợn sóng nào.
Cô dùng đầu ngón tay nhặt chiếc áo sơ mi trên bàn cạnh giường, đưa lưng về phía Dư Trừ ngồi dậy, mái tóc dài xõa xuống như thác che đi xương b ướm, tấm lưng trần trắng tuyết thấp thoáng, đường cong rất là gợi cảm.
Dư Trừ vô thức li3m môi.
Ký ức phóng túng vừa rồi cuối cùng lại hiện về trong óc.
Quần áo dần dần rơi xuống, bóng người từ từ đan vào nhau, ngay sau đó là câu nói, em đến đi.
Sau đó, tiếng mưa ngoài cửa sổ và tiếng nước trong cửa sổ hòa vào làm một.
Dư Trừ nhìn điện thoại, mới Hai giờ sáng.
Thời gian quay trở lại một vài tiếng trước.
Khi mà cô bị cô bạn nối khố Nghiêm Duyệt gấp rút kéo ra khỏi thư viện, nhờ cô ra tay tương trợ.
Dư Trừ vừa kịp xách cái túi đã bị Nghiêm Duyệt kéo lên taxi, trên đường đi, cô mới biết Nghiêm Duyệt muốn cô cứu nguy chuyện gì.
Nghiêm Duyệt có một người bạn gái, cô ấy đã comeout với gia đình từ khi còn học cấp 3. Hai người họ yêu rồi chia tay không biết bao nhiêu lần, sau lần chia tay cuối cách đây không lâu, cô ấy đã giận dỗi hẹn hò với một người trên mạng... Là một người phụ nữ.
Tối nay phòng đã đặt xong xuôi cả rồi nhưng bạn gái lại đột nhiên trở về tìm cô ấy.
Dư Trừ rơi vào tình thế khó xử.
Tiếp xúc với người lạ cô còn thấy sợ chớ nói chi là tình huống xấu hổ như vậy.
Dư Trừ: "Hay là tớ đi cùng cậu vào giải thích với người ta được không?"
Nghiêm Duyệt lắc đầu nguầy nguậy: "Không được, cậu còn chưa biết bạn gái tớ sao, Tiểu Dương là chúa ghen đấy, tớ không đi vào được đâu."
Dư Trừ: "Vậy không thể không đi sao?"
Nghiêm Duyệt: "Không được không được, mối này là do chị chủ les bar giới thiệu cho tớ đấy. Tớ đã hẹn trước rồi, nếu không đến thì chẳng phải thiếu tôn trọng người ta sao? Làm ơn giúp tớ đi mà, Tiểu Trừ."
Dư Trừ: "Tớ thì giúp gì được chứ?"
Nghiêm Duyệt: "Thì cứ giả làm tớ đi, cô ấy không biết tên tớ, chỉ vào nói chuyện với cô ấy vài câu thôi, vẫn trong phạm vi cho phép, nếu không nói chuyện được thì bỏ về. Tớ sẽ ở bên ngoài chờ cậu, cậu yên tâm."
Dư Trừ: "Thôi được rồi."
Khi bọn họ đến khách sạn, trời vẫn còn sớm.
Nghiêm Duyệt mua một lon Red Bull: "Uống một lon Red Bull cho tăng cường dũng khí."
Dư Trừ bị cô ấy chọc cười: "Có phải đi giết người phóng hỏa đâu mà làm quá vậy?"
Nói thì nói vậy thôi, cô vẫn cầm lên uống hết một hơi, quả thực có hơi lo lắng, nhưng chủ yếu vẫn là xấu hổ.
Lúc này vẫn còn sớm, Nghiêm Duyệt nhận được điện thoại của bạn gái.
Dư Trừ uống xong vẫn không thấy dũng cảm hơn chút nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!