08
Khi tỉnh lại, trong đầu tôi chỉ còn đúng một suy nghĩ duy nhất:
Dù là thành phố có trị an tốt đến mấy, con gái cũng tuyệt đối không được một mình đi vào hẻm nhỏ lúc nửa đêm.
Đặc biệt là mấy con hẻm không có camera giám sát.
Một chút sơ sẩy, hậu quả chính là tôi bị còng tay còng chân bằng xích sắt, khóa chặt vào bàn phím của một cây đàn piano.
Là phòng nhạc… nhưng không phải phòng nhạc ở nhà tôi.
Tôi nhìn kỹ lại, tuy bố cục giống y hệt với phòng nhạc nhà mình, nhưng trang trí rõ ràng đã được nâng cấp, cây đàn piano này chất liệu cũng cao cấp hơn hẳn.
"Bảo bối, em tỉnh rồi à?"
Khuôn mặt Giang Cảnh Ngạn ửng đỏ một cách bất thường, trong mắt ánh lên một loại điên cuồng bệnh hoạn mà tôi chưa từng thấy.
Cậu ta cúi đầu, đầu mũi cọ nhẹ vào tai tôi, mỉm cười thì thầm:
"Bảo bối, anh nhớ em c/h/ế/t đi được."
Hơi thở nóng rực phả vào cổ tôi, bàn tay cậu ta trượt khắp lưng tôi, khiến tôi không kìm được mà toàn thân run rẩy.
"Giang Cảnh Ngạn, cậu định làm gì?"
"Tôi nói cho cậu biết, đây là hành vi giam giữ trái phép. Nếu thời gian kéo dài và đạt đến mức truy tố, tôi sẽ khởi kiện cậu về trách nhiệm hình sự đấy!"
Khóe môi cậu ta nhếch lên một nụ cười, đầu ngón tay lướt tới môi tôi, nhẹ nhàng mân mê qua lại:
"Bảo bối, lần đầu tiên bước vào phòng nhạc nhà em, anh đã muốn đặt em lên mặt đàn rồi."
"Nhưng em luôn thích làm người nắm quyền chủ động, nên anh chỉ biết ngoan ngoãn hạ thấp tư thế, nghe theo mọi sắp xếp của em, nhắm mắt lại, mặc em muốn làm gì thì làm."
"Em có biết, mỗi lần nhịn là anh khổ sở đến mức nào không?"
Vừa nói, cậu ta vừa cúi đầu hôn lên từng ngón tay tôi:
"Bảo bối, em không phải rất muốn nghe anh đánh đàn sao? Vậy thì để anh đặt em lên đàn, dùng em để chơi một bản nhé, được không?"
Trong mắt cậu ta ánh lên một thứ ánh sáng đầy cố chấp và điên dại, như thể một kẻ săn mồi cuối cùng cũng bắt được con mồi mình thèm khát từ lâu, hưng phấn đến phát cuồng.
Giang Cảnh Ngạn—một người luôn điềm đạm, lạnh nhạt như trúc—rốt cuộc là đã thay đổi từ bao giờ, biến thành thế này?
[Tôi tuyên bố: nam chính chính thức "OOC" rồi!]
[Vẫn còn có thể điên hơn nữa đấy! Thấy chiếc va
-li bên chân nam chính chưa? Trong đó toàn là… những thứ không thể miêu tả nổi!]
Ánh mắt tôi lập tức chuyển về phía chiếc va
-li.
Tôi nhớ rõ, hôm đó dưới nhà tôi, cậu ta cũng mang theo chiếc va
-li này.
Và giờ, cuối cùng nó đã được mở ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!