Chương 7: (Vô Đề)

07

Trong thư phòng lúc này không chỉ có mình tôi, mà còn có cả Thẩm Tụng.

Con ngươi cậu ấy lập tức rung chuyển:

"Cái… cái này em nghe được không vậy?"

Cậu ta thò đầu ra nhìn Giang Cảnh Ngạn một cái, rồi quay sang nhìn tôi.

Lại nhìn Giang Cảnh Ngạn thêm lần nữa, rồi lại nhìn tôi.

Một lúc sau, cắn môi, gương mặt đầy vẻ như vừa ngộ ra chân lý nào đó.

"Chị ơi, nếu em nhớ không nhầm thì đàn anh Giang là người được chị tài trợ trước đúng không?"

"Vậy nên… được chị chọn tài trợ, có phải còn phải… làm chuyện đó với chị không?"

"Chỉ là… tuy chị rất xinh đẹp, dáng chuẩn, khí chất cũng tuyệt, rất đúng gu chọn bạn đời của em, nhưng mà chuyện này đột ngột quá, cho em suy nghĩ kỹ một chút được không?"

Vừa nói, mặt cậu ta tự nhiên đỏ ửng lên, biểu cảm lúng túng như thể bị hiểu nhầm, vừa xấu hổ vừa lúng túng.

[Cười xỉu, Thẩm Tụng đúng là biết tưởng tượng thật đấy.]

[Tại sao vừa tưởng tượng lung tung vừa cười thế kia, trông chẳng khác nào tên biến thái ngây ngốc cả.]

Sau đó cậu ta như chợt hiểu ra chuyện gì, chỉ tay xuống dưới lầu về phía Giang Cảnh Ngạn rồi hỏi tôi:

"Đàn anh của em vẫn còn đang ở dưới kia, chị định mở cửa cho anh ấy vào à?"

"Nói trước nha, tuy em khá cởi mở, nhưng kiểu hai đánh một thì em không chấp nhận nổi đâu đấy."

Tôi giật quyển sách khỏi tay cậu ta:

"Nếu còn muốn đọc sách thì im lặng cho tôi."

"Dừng ngay những tưởng tượng viển vông của cậu lại."

Tôi vốn dĩ không có ý định cho Giang Cảnh Ngạn vào nhà.

Dù khoảnh khắc nhìn thấy cậu ta tim tôi có khẽ rung động, điều đó chứng tỏ tôi vẫn còn lưu luyến, nhưng có những chuyện, kết thúc rồi thì nên dừng lại, không cần tiếp tục dây dưa.

Tôi lạnh giọng:

"Bạn học Giang, bây giờ dù cậu có trả ngược tiền cho tôi, tôi cũng không cần nữa."

"Tôi đã thuê huấn luyện viên riêng, dù là vóc dáng hay sức bền đều tốt hơn trước rất nhiều, xin cô thử lại một lần thôi, được không?"

Thấy tôi vẫn không có ý định cho vào, cậu ta đột nhiên đặt chiếc hộp đen xuống đất, cởi áo len cổ V ra, rồi lần lượt cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, để lộ phần thân trên rắn rỏi săn chắc.

Trong ấn tượng của tôi, Giang Cảnh Ngạn luôn là kiểu người lạnh nhạt, kiềm chế.

Kể cả khi ở trên giường, cậu ta cũng thích nín nhịn, môi dưới bị cắn đến rỉ m/á/u mà vẫn không phát ra một tiếng.

Khi nào thì cậu ta trở nên… điên rồ thế này?

"Cởi đồ giữa ban ngày ban mặt như vậy, đàn anh đúng là gan quá lớn rồi đó? Khoản tài trợ này… với anh ấy thực sự quan trọng đến vậy sao?"

Thẩm Tụng trợn tròn mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!