Chương 6: (Vô Đề)

06

Sau khi Giang Cảnh Ngạn bước vào, cậu ta chỉ lạnh lùng liếc nhìn Lâm Tường Nam đang ướt sũng:

"Xin lỗi cô Giang đi."

"A Ngạn, là cô ta hắt nước vào em, anh phải bắt cô ta xin lỗi em mới đúng!"

Lâm Tường Nam lập tức đỏ hoe vành mắt, giọng cao vút đầy uất ức.

"Nếu cô ta hắt nước vào em, thì chắc chắn là vì em chọc cô ấy không vui. Vậy là em sai."

Giang Cảnh Ngạn trầm giọng nói.

[Logic gì vậy trời? Bênh nữ phụ đến thế là cùng!]

[Câu hỏi: Nam chính vẫn còn giận dỗi với nữ chính à?]

Thế nhưng ánh mắt mà Giang Cảnh Ngạn nhìn Lâm Tường Nam, đầy ắp chán ghét, hoàn toàn không giống đang giận dỗi ai cả.

Giang Cảnh Ngạn… thật sự thích Lâm Tường Nam sao?

Chữ "QN" được xăm lên ngực trái cậu ta, thật sự là viết tắt của "Tường Nam" sao?

Tôi bỗng nhiên bắt đầu nghi ngờ tính xác thực của mấy "bình luận bay" kia.

Lâm Tường Nam bất chợt bật cười:

"A Ngạn, anh tưởng nói mấy lời này là có thể ở bên Giang Thu Ninh sao?"

"Anh quên mấy tấm ảnh đó rồi à? Thật ra bản gốc tôi vẫn còn giữ. Những bức ảnh nóng bỏng như thế mà để Giang Thu Ninh nhìn thấy, anh đoán cô ấy sẽ phản ứng thế nào?"

Nghe vậy, toàn thân Giang Cảnh Ngạn chợt cứng đờ, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Tôi không rõ cô ta nói đến ảnh gì, nhưng cũng có thể đoán được phần nào.

Giang Cảnh Ngạn từ từ quay đầu nhìn tôi, khẽ quỳ xuống nắm lấy tay tôi, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu:

"Chuyện ảnh… tôi sẽ tự xử lý. Xin cô cho tôi chút thời gian, đừng bỏ rơi tôi được không?"

Tôi không còn muốn bị cuốn vào mớ yêu hận tình thù của bọn họ nữa.

"Không, bạn học Giang, mối quan hệ giữa chúng ta đã kết thúc rồi."

"À đúng rồi, cậu đến cũng vừa hay." Tôi bỗng nhớ ra một việc quan trọng, liền nói luôn:

"Bây giờ cậu còn nhiều tiền hơn cả tôi, không cần tôi trợ cấp nữa. Tôi đã báo với nhà trường, chấm dứt hỗ trợ tài chính ngay lập tức."

"Giờ chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Gặp lại cũng chỉ xem như người xa lạ."

"Cô Giang…"

Lông mi Giang Cảnh Ngạn khẽ run, ánh mắt nhìn tôi ngấn nước.

C/h/ế/t tiệt, kiểu đàn ông với dáng vẻ thế này là điều tôi khó chống đỡ nhất.

Tôi nhắm mắt lại, ép mình phải tàn nhẫn:

"Bạn học Giang, giữa chúng ta chỉ là một mối quan hệ giao dịch đơn thuần. Đừng dây dưa nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!