Chương 10: (Vô Đề)

10

Giang Cảnh Ngạn kể cho tôi nghe một câu chuyện.

Năm ba tuổi, cậu được người nhà đưa đến vùng núi nghỉ mát, rồi bất ngờ bị lạc.

Không lâu sau, cậu bị một người đàn ông xa lạ dẫn về nhà.

Người đàn ông đó không có ý định nhận nuôi, mà là để ý đến sợi dây chuyền vàng trên cổ cậu.

Sau khi tháo dây chuyền ra, ông ta định ném Giang Cảnh Ngạn ra đường.

May mà người phụ nữ trong nhà có lòng trắc ẩn, nói đứa bé nhỏ thế này ăn bao nhiêu đâu, thêm một đôi đũa cũng chẳng đáng gì, chi bằng cứ nuôi trước đã.

Nếu là trẻ bị bỏ rơi, thì coi như nuôi lấy phúc đức.

Còn nếu là trẻ đi lạc, sau này có thể trả lại cho cha mẹ nó.

Người đàn ông ban đầu không đồng ý, nhưng nghĩ tới sợi dây chuyền vàng kia, liền cười híp mắt nói:

"Biết đâu lại là con nhà giàu thật, đến lúc nó nhớ ơn chúng ta nuôi dưỡng, có khi cho một khoản hậu tạ lớn ấy chứ."

Thế là, nuôi một cái… kéo dài suốt mười mấy năm.

Cha mẹ ruột của Giang Cảnh Ngạn vẫn chưa từng tìm thấy cậu.

Người đàn ông ấy đối xử với Giang Cảnh Ngạn vô cùng tồi tệ.

Hắn ghét cậu ăn nhiều, ghét cậu chỉ biết học mà không kiếm ra tiền, ép cậu bỏ học đi làm thuê.

Chỉ có mẹ nuôi là luôn che chở cho cậu, kiên quyết không để cậu nghỉ học.

Người đàn ông đó là một kẻ nghiện r/ư/ợ/u và c/ờ b/ạ/c.

Cứ thua bạc là uống r/ư/ợ/u, mà đã uống r/ư/ợ/u là lại đánh người.

Mỗi lần ông ta say xỉn, Giang Cảnh Ngạn sẽ giấu Lâm Tường Nam vào phòng, còn mình thì một mình chịu trận.

Giang Cảnh Ngạn từ nhỏ đã có ngoại hình ưa nhìn, càng lớn càng thu hút.

Không biết từ khi nào, người đàn ông đó bắt đầu nảy sinh những suy nghĩ bẩn thỉu không thể nói ra với Giang Cảnh Ngạn.

Một lần sau khi uống say, hắn ta đã định giở trò cưỡng bức với cậu.

Giang Cảnh Ngạn phản kháng quyết liệt, toàn thân đầy thương tích, cuối cùng cũng trốn thoát khỏi móng vuốt của ác quỷ.

Nhưng ác quỷ thì vẫn luôn tồn tại, không phải cứ phản kháng một lần là đủ.

Về sau, hắn ta càng ngày càng biến thái, thậm chí bỏ thuốc vào đồ ăn của Giang Cảnh Ngạn, trói cậu vào ghế rồi dùng chiếc điện thoại gập có độ phân giải thấp chụp lại những bức ảnh dơ bẩn, không thể để người khác nhìn thấy.

Đêm hôm đó, Giang Cảnh Ngạn đã dùng hết sức mình để phản kháng.

Chiếc ghế bị đạp đổ, bàn bị hất tung, bình hoa đập vỡ trên đầu cậu, d/a/o nhỏ r/ạ/c/h qua da thịt.

Thế nhưng tất cả đều vô ích.

Cậu nhìn chằm chằm vào dòng m/á/u chảy trên trán, ánh mắt trống rỗng và tuyệt vọng, bị người kia chụp hết tấm ảnh này đến tấm khác.

Sau đó, người đàn ông nở nụ cười nham hiểm, chậm rãi tiến về phía cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!