Chương 9: Đã xảy ra chuyện gì?

Dương Bân đi đến phía sau Sở Dịch Lan, thấy được tên chương trình tạp kỹ trên góc trái.

Hắn còn chưa kịp khiếp sợ vì Sở tổng sẽ xem chương trình tạp kỹ!

Do tính chất nghiệp vụ cực cao làm cho hắn trước tiên lấy điện thoại ra tra thông tin liên quan.

Hình chân dung của thành viên chính thức nằm ở ngay hàng đầu tiên.

Dương Bân giải thích: "Một trong các thành viên chính thức, là một ngôi sao nhỏ."

Còn về mấy danh hiệu gắn sau mông Lý Gia Bác, không có giá trị.

"Có hợp tác với Tinh Khai không?"

Tinh Khai là công ty con thuộc Hanh Thái, chủ yếu phát triển trong giới giải trí, là do Sở Dịch Lan thả vào đó để ăn thịt.

Sau ba phút, Dương Bân trả lời: "Là đại sứ của một nhãn hiệu."

Dương Bân không nghe thấy Sở Dịch Lan trả lời, chuông cảnh báo trong lòng lập tức kêu lên: "Có vấn đề gì sao Sở tổng?"

"Tôi khá hoài nghi ánh mắt của người phụ trách Tinh Khai." Sở Dịch Lan trầm giọng, "Lý Gia Khai này, chẳng có gì đặc biệt."

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi ngài đã đổi hai cái tên của cậu ta, Dương Bân nghĩ thầm. Mà hắn là thân tín của Sở Dịch Lan đương nhiên hiểu được ý tứ trong đó, "Được, tôi sẽ đi xử lý."

Lúc này Dương Bân mới có thời gian ngẫm lại vì sao Sở tổng sẽ đi xem chương trình tạp kỹ.

Trong phát sóng trực tiếp, Lý Gia Bác không đứng vững, theo bản năng tóm lấy Thẩm Liên đầu tiên, nếu không phải Triệu Lâm nhanh tay lẹ mắt thì hai người đã cùng lăn từ trên sườn núi xuống dưới rồi.

Tuy không có việc gì nhưng quần áo Thẩm Liên bị kéo xuống một đoạn để lộ ra một nốt ruồi màu đỏ nho nhỏ nơi vai phải.

Có trong nháy mắt, đôi mắt Sở Dịch Lan lạnh lẽo như sói hoang.

Thẩm Liên quay đầu lại, trên mặt không chút biểu cảm.

Lý Gia Bác xem như chẳng có gì mà cười cười: "Xin lỗi, không để ý."

"Lý Gia Phóng này, về sau Tinh Khai không được có hợp tác với cậu ta." Sở Dịch Lan thản nhiên.

Dương Bân: "Lý Gia Bác..."

Sở Dịch Lan: "Cái gì?"

"Không..."

Đi qua một sườn dốc, Triệu Lâm gọi mọi người ngồi nghỉ ngơi một lát.

Thẩm Liên vốn không uống bao nhiêu nước, đến lúc này môi đã trắng bệch, còn hơi bong da.

Tổ chương trình đã tịch thu điện thoại, không còn cách nào y chỉ có thể hỏi nhân viên quay phim đi cùng, "Cho hỏi mấy giờ rồi ạ?"

Đây xem như là một vấn đề bình thường, nhân viên quay phim trả lời: "Hai giờ bốn mươi chiều."

Không biết Thẩm Liên nghĩ tới cái gì, đột nhiên cong môi nở nụ cười.

Vừa lúc này một màn ảnh zoom thẳng vào mặt thanh niên.

Có thể nói từ khi Thẩm Liên lên sân khấu đến bây giờ, đây là lần đầu tiên y cười.

Là một nụ cười thật sự vui vẻ, còn mang theo chút mừng thầm tựa như có kế hoạch gì sắp thành công, vẻ đắc ý tràn ra khỏi khóe mắt, xinh đẹp tới lóa mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!