Phát sóng trực tiếp bắt đầu.
Các khách mời nhiệt tình chào hỏi khán giả.
Thẩm Liên cười nhẹ về phía màn hình. Y rõ ràng hơn bất kỳ ai, với tình hình trước mắt càng là lấy lòng khán giả thì càng sẽ không được lòng họ, vừa đủ là được rồi.
[Mấy người đừng nói chứ, Thẩm Liên đừng có bộ dáng nịnh nọt đó thì vẫn rất là vừa mắt.]
[Lúc cậu ta mới vừa ra mắt cũng rất không tệ, ai ngờ sau lại ngày càng lệch lạc.]
[Nói chuyện thay chó Thẩm là người không có tam quan.]
[Lầu trên, không phải người nào cũng thích anh Trịnh nhà cô đâu, muốn dạy người thay chủ của cô thì âm thầm làm đi, đừng có sủa với người khác.]
Khu bình luận hỗn loạn cuộc chiến nước bọt, chẳng bao lâu, tổ chương trình đã thông báo nhiệm vụ.
Các khách mời không cần chia nhóm, dựa vào chỉ dẫn của biển báo dọc trên đường đi, chỉ cần trước khi trời tối đi đến điểm cuối là được.
Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng trong rừng có rất nhiều nguy cơ, quan trọng hơn nữa là tổ chương trình không hề cung cấp đồ ăn, cho dù là một ly nước.
Thậm chí ngay cả kẹo cao su Phương Khoa tự mang theo cũng bị tịch thu.
[Ha ha ha, Khoa Khoa đần ra rồi.]
Thẩm Liên mặc áo khoác vào, đi phía cuối đội ngũ.
Thẩm Liên biết có một camera vẫn âm thầm quay chụp chính mình nhưng y không muốn cho tổ chương trình điểm gây tranh cãi mà họ mong muốn.
"Cậu nói xem tại sao lần này Thẩm Liên lại có thể bình tĩnh đến vậy?" Một phó đạo diễn phàn nàn với trợ lý bên cạnh.
Trợ lý xấu hổ cười, nhìn Thẩm Liên.
Thanh niên trong màn ảnh, eo nhỏ chân dài, điệu bộ khi đi đường thảnh thơi, động tác lộ ra nhẹ nhàng linh hoạt, vạt áo khoác vẽ ra một độ cong phóng khoáng giữa không trung.
Gương mặt kia cũng không hề có góc chết.
Sở Dịch Lan ngậm điếu thuốc nhìn thanh niên trong màn ảnh phát sóng trực tiếp, con ngươi cuồn cuộn.
Từng bước tiến vào phạm vi rừng núi, ánh mặt trời lập tức trở nên mỏng manh hơn, không khí ẩm ướt rét lạnh, hơi nước chui qua áo vào bên trong cổ người ta.
Thảm thực vật trước mặt um tùm tươi tốt, từng bụi cây lâu năm cao chọc trời dựa sát vào nhau không chừa lại bao nhiêu kẽ hở.
Triệu Lâm hai tay chống hông, đưa mắt nhìn bốn phía,
"Chẳng lẽ biển báo đều bị giấu đi rồi sao?"
Một biển báo trước đó chỉ chính là hướng này nhưng càng đi sâu vào trong lại càng khó gặp hơn.
Thẩm Liên nghĩ tới biển báo là được c. ắm vào trước một ngày quay chụp, tuy tổ chương trình sẽ bày ra các mức độ khó khăn nhưng cũng không thể giấu biển báo tới chân trời được.
Y cúi người gạt đám cỏ dưới đất ra, cẩn thận tìm kiếm.
Phùng Túc Túc cười khẽ:
"Thẩm Liên, biển báo nhà ai sẽ giấu trong đất chứ?"
Thẩm Liên không thèm để ý tới cô ta, chẳng bao lâu đã phát hiện một hàng dấu chân, đi theo dấu chân về phía trước quả nhiên nhìn thấy bên trong bụi cây có những dấu vết bị đào bới lộn xộn.
Thẩm Liên cầm khúc cây đẩy ra, thấy được biển báo chỉ dẫn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!