"Cậu Thẩm, sếp đã tới dưới lầu rồi."
Tôn Bỉnh Hách nói một câu, Thẩm Liên lập tức cất điện thoại đi, xoa mái tóc trở nên lộn xộn, chui oạch vào trong ổ chăn, nhắm mắt điềm tĩnh nằm yên.
Tôn Bỉnh Hách: ...
Sở Dịch Lan đẩy cửa đi vào, Tôn Bỉnh Hách lập tức rời khỏi phòng bệnh.
Thứ lỗi cho anh ta có thể mật báo cho Thẩm Liên lại không có cách nào phối hợp với y cả. Thói quen được nuôi dưỡng sau khi trở thành thân tín của Sở Dịch Lan chính là tuyệt đối không nói dối.
Sở Dịch Lan khẽ bước tới trước, đứng bên giường một hồi lâu mới trầm giọng nói: Giả vờ.
Thẩm Liên không thể chống đỡ được nữa, cười một chút, sau đó mở to mắt.
Ý cười cùng với thần thái phấn chấn làm cho Sở Dịch Lan cảm thấy yên lòng.
Nhưng đúng như lời Tôn Bỉnh Hách nói, Sở Dịch Lan đau lòng là đau lòng nhưng cần tính sổ vẫn phải tính.
Anh đang chuẩn bị nói gì đó, Thẩm Liên đã che miệng bắt đầu ho khan, thanh niên hơi nhíu mày trông rất khó chịu.
Sở Dịch Lan lập tức ấn chuông nơi đầu giường gọi bác sĩ tới.
Lần này không phải giả vờ, Thẩm Liên được nâng nằm cao lên thở oxi.
"Viêm phổi dẫn tới sao?" Sở Dịch Lan hỏi bác sĩ, một bàn tay sờ lên trán Thẩm Liên. Mới một lúc mà trên trán đã ướt dính, anh thuận thế vuốt tóc Thẩm Liên ra sau, bàn tay to đặt ra sau cổ giữ lấy y.
Vâng. Bác sĩ gật đầu:
"Chú ý nghỉ ngơi, uống thuốc đúng giờ."
Trước mắt cũng không có biện pháp tốt hơn. Đợi bác sĩ đi rồi, Thẩm Liên nắm lấy Sở Dịch Lan ngồi xuống bên giường, lại từng chút cọ tới trong lòng anh, mãi đến khi thành công ôm lấy eo người đàn ông mới thôi.
Không được mềm lòng, Sở Dịch Lan tự nói với bản thân.
"Xin lỗi, về sau em sẽ cẩn thận."
Sở Dịch Lan hừ cười, anh còn không hiểu Thẩm Liên sao? Thật sự tới lúc đó, người này còn dám nhảy xuống nữa.
Tôn Bỉnh Hách đứng trước cửa một lát, không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cậu Thẩm, biết tạm thời đã an toàn.
Sở Dịch Lan không có cơ hội nổi giận.
Buổi trưa Thẩm Liên lại ngủ một giấc, đợi lần này tỉnh lại, y lại đòi tắm rửa. Sở Dịch Lan nói giúp y, Thẩm Liên còn biết xấu hổ từ chối.
"Đừng đừng đừng, lần sau đợi em thơm tho lại cùng nhau tắm uyên ương, hôm nay hôi muốn chết."
Sở Dịch Lan: ...
Sở Dịch Lan đợi ở cửa, cũng may khoảng mười phút sau Thẩm Liên đã ra tới, cả người nhẹ nhàng khoan khoái.
Sếp. Tôn Bỉnh Hách gõ cửa tiến vào, sắc mặt không tốt lắm, Có chút chuyện.
"Em nghỉ đi, tôi sẽ quay lại sớm." Sở Dịch Lan dịu dàng nói, đắp chăn cho Thẩm Liên.
Thẩm Liên không hiểu sao cảm thấy trong lòng rét run, đây là thấy y có thể nhảy nhót cho nên bắt đầu thu sau tính sổ sao?
Được, anh đi đi.
Đa số thời điểm, Tôn Bỉnh Hách đều hiền hòa ấm áp, đây là lớp mặt nạ và màu sắc tự vệ của anh ta, cho nên một khi lộ ra bực bội thì chắc chắn là rất chán ghé đối phương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!