Chương 48: Đón người

Thẩm Liên nao nao cúp điện thoại. Đây là lần đầu tiên Lý Dật thấy được sự thấp thỏm không yên từ trên mặt y.

Thẩm Liên than thở,

"Chẳng phải lạc mất điện thoại nên không thể liên lạc trước được sao? Có cần phải tức giận đến vậy không?"

Đến bây giờ Thẩm Liên còn chưa biết đoạn video đó đã được lan truyền đầy trời rồi.

Hồ Khải Lam tạm thời không liên lạc được với họ, nghĩ trước nghĩ sau vẫn đè hot search xuống, bây giờ không phải lúc chơi trội.

Vừa rồi ở trong điện thoại Sở Dịch Lan hỏi vị trí cụ thể của Thẩm Liên, họ đợi ở chỗ lánh nạn hơn mười phút, ngay sau khi Thẩm Liên hắt xì lần thứ năm thì một chiếc xe màu đen đã đừng trước cửa.

Người đàn ông bước từ trên xe xuống vừa nhìn đã thấy được Thẩm Liên. Anh ta đi đến, khách sáo nói:

"Cậu Thẩm, Từ tổng bảo tôi đến đón ngài."

Thẩm Liên gật đầu:

"Được, làm phiền anh."

Thẩm Liên bế cô bé ngồi vào hàng ghế sau, lại nhờ tìm một cái thảm lông sạch lau tóc cho cô bé:

"Bé con đừng bị cảm nha."

Cô bé vẫn không nói lời nào, sau một lát phản ứng lại mới nhẹ nhàng lắc đầu.

Sau khi đến một khách sạn xa hoa, Thẩm Liên không nhìn thấy Từ Cảnh Ca mà được sắp xếp vào ở trong một căn phòng. Chuyện đầu tiên cần làm chính là tắm nước ấm, ném quần áo vào máy giặt, khoác áo tắm đi ra uống một ly cà phê nóng cũng đã khô nhiều rồi.

Lý Dật và Giang Dữu được đối đãi cũng không khác là mấy, bé gái kia thì đi theo Giang Dữu, lúc này đã không còn khóc nữa mà mệt mỏi ngủ rồi.

Thẩm Liên thay quần áo ngồi trên sô pha nghỉ ngơi một lúc, sau đó nghe thấy tiếng động mới đứng dậy mở cửa. Khi nhìn thấy Thường Thanh, Thẩm Liên còn tưởng mình còn chưa tỉnh ngủ.

Thầy Thường?

Ừm. Thường Thanh nhìn Thẩm Liên từ trên xuống dưới, Cậu có khỏe chứ?

"Mọi thứ đều tốt đẹp."

Thường Thanh dẫn Thẩm Liên xuống lầu ba ăn gì đó. Mãi đến giờ phút này Thẩm Liên vẫn còn mơ hồ, sao Thường Thanh lại đến đây?

Sau khi ngồi xuống, Thường Thanh như đọc hiểu được suy nghĩ của Thẩm Liên, giải thích:

"Cảnh Ca bận điều động vật tư tạm thời không có rảnh, nghe là cậu, tôi bèn tới xem."

Lượng tin tức trong câu nói này quá lớn, Thẩm Liên vẫn đang tự hỏi.

Từ tổng, Cảnh Ca, Từ Cảnh Ca? Hình như Thẩm Liên từng nhìn thấy cái tên này trên tạp chí kinh tế tài chính mà Sở Dịch Lan thường lật xem. Nghe giọng điệu Thường Thanh bình thản lại có vẻ rất quen thuộc, có lẽ quan hệ không tầm thường.

Thẩm Liên không hỏi nhiều, chỉ cười bày tỏ cảm ơn.

Không cần mấy món đồ ăn không thiết thực, một chén mì gà nóng hôi hổi xuống bụng có tác dụng hơn bất kỳ thứ gì. Thẩm Liên ăn khoan khoái rồi còn không quên dặn người phục vụ giúp mình đưa một phần cho Lý Dật và Giang Dữu.

Thẩm Liên vẫn cách quãng ho khan, Thường Thanh nhíu mày:

"Không phải cậu bị cảm rồi đấy chứ?"

Thẩm Liên không để ý lắm: Chắc không đâu.

"Vừa ngược gió xông mưa lại còn ngâm nước cứu người. Đừng sơ ý, lát nữa tôi nhờ người đưa thuốc tới cho cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!