Chương 44: Mời ăn cơm

Thường Thanh không xem như nhiệt tình lắm trong chuyện gặp mặt fan. Cũng không phải do kiêu căng mà chỉ đơn thuần vì người này có chút sợ hãi với những trường hợp quá đông người, số lần tham gia hoạt động offline cũng có thể đếm trên đầu ngón tay.

Sau lại mấy người đứng đầu fansite đáng tin của fanclub chính thức tự tổ chức, hy vọng có thể thường chụp hình, làm video ngắn phỏng vấn linh tinh này nọ về Thường Thanh, Thường Thanh lập tức đồng ý.

Hơn nữa cho dù là hình ảnh hay là video chúc mừng đều có thể nhìn ra tràn ngập chân thành.

Chu Văn được xem như nửa người đại diện của Thường Thanh, chịu trách nhiệm kết nối công việc này. Được chia ra mỗi tháng một lần, cũng không phức tạp, bình thường có hình gì đẹp có thể share cho nhóm fansite, họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để cho ra ảnh.

Cho nên tương tác giữa Thường Thanh và fan vừa độc đáo lại vững chắc.

Nhưng Chu Văn không ngờ điện thoại lại đột nhiên bị sập nguồn, tuần trước đã hẹn là hôm nay, anh ta lại vì bận rộn mà quên mất chuyện này, khiến cho fan bị chặn ở ngoài trường quay trong cơn mưa to tầm tã thế này.

"Anh Thẩm, sao đi lâu vậy?"

Giang Dữu hỏi.

"Cũng không có gì, gặp được fan của Thường Thanh mới giúp chút việc nhỏ." Thẩm Liên nói:

"Có lẽ hôm nay không chụp được rồi, chúng ta đợi thêm lúc nữa, vẫn không được thì về khách sạn trước."

Thẩm Liên ngồi chưa mấy phút, Thường Thanh đã vội vàng đi ra ngoài. Vóc dáng hắn gầy lại thon dài, mặc áo dài váy dài không cần nghĩ cũng biết rất đẹp.

Nhàn rỗi đến nhàm chán, Thẩm Liên kéo hai trợ lý đánh game.

Lý Dật kinh ngạc phát hiện, Thẩm Liên chơi game rất giỏi, lúc phấn khích nhất chỉ còn một giọt máu mà cũng phản kích được đối phương! Giang Dữu là một nhân vật hỗ trợ, mùi vị khi được thực lực kéo bay lên trời quá tuyệt vời.

Cô chịu trách nhiệm ngồi một bên ca ngợi thổi phồng:

"Anh Thẩm trâu bò quá, lợi hại không nói nên lời!"

Chơi mấy ván, vừa khéo tới lúc kết thúc thì có một nhân viên áy náy tiến tới:

"Thầy Thẩm, xin lỗi, bên bộ phận quay chụp báo hôm nay không thể chụp được."

Ngoài cửa sổ vẫn còn đổ mưa, như vậy mà còn chụp được thì mới kỳ lạ.

Thẩm Liên tỏ vẻ có thể thông cảm:

"Vậy được, chúng tôi về khách sạn trước, chi tiết cụ thể hơn đợi bàn lại sau."

"Cảm ơn! Cảm ơn thầy Thẩm!"

Mới vừa đứng dậy, chợt nghe Uông Duyệt Lăng bên kia lại đang mắng chửi.

Người phụ trách phía nhãn hàng nói mời Uông Duyệt Lăng ăn cơm, bị một câu

"Tôi thiếu bữa cơm này của anh à?" của Uông Duyệt Lăng phản bác lại.

Nhưng gã nói xong hơi khựng lại nhìn về phía chỗ Thường Thanh vừa ngồi:

"Các anh cũng mời vị kia?"

Cuối cùng, người phụ trách đã nghe ra chút thâm ý trong câu nói đó. Uông Duyệt Lăng kênh kiệu mắc bệnh ngôi sao nhưng có lẽ bản thân cũng biết chênh lệch giữa mình và Thường Thanh cho nên giọng điệu trở nên thận trọng hơn.

Nhưng loại thận trọng này lại mang theo chút không phục, chỉ sợ phía nhãn hàng đối đãi hai người với hai cấp bậc khác nhau.

Đây không phải là vô nghĩa sao?

Người phụ trách nghĩ thầm, Thường Thanh là người mà phó tổng giám đốc của họ phải uống ba lần rượu mới mời được, đừng thấy Uông Duyệt Lăng ngông cuồng như vậy nhưng mời gã rất dễ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!