Chương 43: Anh ham sống thật đấy!

Mưa đổ ngày càng to.

Thẩm Liên lật xem tạp chí thời trang, trong một tiếng Ầm ầm chợt ngẩng đầu.

Xem ra quay chụp chỉ có thể lùi sang ngày khác thôi.

"Nếu không quay được thì gọi tôi tới làm gì? Không thể dùng hiệu quả phông nền để giải quyết sao? Mấy người biết tôi bận cỡ nào không?" Một giọng nam đầy phẫn nộ từ cửa đột ngột vang lên.

Người thanh niên đi ở giữa ăn mặc rất hợp thời trang, trước sau được vây quanh bởi một đống người, trang điểm màu khói đậm chỉ có thể tạm thấy được ngũ quan nguyên bản.

Uông Duyệt Lăng, ra mắt trong một nhóm nhạc nam, lưng dựa cây to dễ đón gió, hình như có người nâng đỡ, bị lên báo vài lần đều là vì kênh kiệu, ra vẻ siêu sao.

Nhân viên công tác cười phụ họa, cúi đầu khom lưng giải thích với Uông Duyệt Lăng, lại chỉ nhận về một cái trợn mắt đầy cáu kỉnh.

Thẩm Liên dời mắt đi, không có hứng thú.

Uông Duyệt Lăng vừa tới, khu khách quý lập tức trở nên náo nhiệt. Thẩm Liên cũng không biết bảy tám người bọn họ làm thế nào trở nên nhốn nháo hỗn loạn được như vậy.

Khi thì nói phía nhãn hàng không biết làm việc, cố ý làm chậm trễ thời gian. Khi thì nói đồ ăn nơi này không ăn nổi, cà phê dở tệ. Hoặc là oán trời trách đất. Theo một mức độ nào đó thì tư tưởng của nhóm người này còn rất đồng đều với nhau.

Uông Duyệt Lăng nhíu mày nhìn dưới chân, lập tức có trợ lý ngồi xổm xuống cột lại dây giày bị tuột ra cho gã. Còn quý ngài này thì khoanh tay ngồi ở ghế trên, lộ ra vẻ mặt như ông trời thiếu gã tám triệu vậy.

Cách xa họ ra chút.

Thẩm Liên dặn dò.

Lý Dật và Giang Dữu không ngừng gật đầu.

Chẳng bao lâu, Uông Duyệt Lăng đã chú ý tới hai nhóm người khác, gã hỏi nhân viên công tác bên cạnh. Sau một hồi trò chuyện, Uông Duyệt Lăng quay đầu nhìn về phía Thường Thanh, vẻ mặt có thể thấy rõ dịu xuống không ít. Nhưng khi nhìn về phía Thẩm Liên thì lại tỏ ra kiêu căng khinh thường.

Ánh mắt của gã như gai nhọn, Thẩm Liên cảm giác được nhưng mặc kệ.

"Cô cậu ngồi đây, đói bụng cứ gọi đồ ăn ăn, anh ra ngoài hít thở tí." Thẩm Liên đứng dậy nói.

Lý Dật:

"Thầy Thẩm, em đi với anh."

Không cần. Thẩm Liên xua tay,

"Nhiều nhất mười phút anh sẽ quay lại."

Máy điều hòa trong khu khách quý chỉnh nhiệt độ quá cao, những người khác hình như không cảm thấy gì nhưng Thẩm Liên lại thấy quá ngột ngạt. Y tìm cửa hông đi ra ngoài, sau khi hít thở bầu không khí thiên nhiên ướt lạnh, cảm giác đè nén nơi ngực mới tan đi chút ít.

Thẩm Liên lấy điện thoại ra nhìn xem, Sở Dịch Lan chưa trả lời tin nhắn y gửi đi hai mươi phút trước, có lẽ là đang bận.

Y nhìn trong nhóm, gần như đều là một mình Phùng Duyệt Sơn đang nói chuyện. Người này đúng là không khi nào là không ngừng nghỉ tổ chức tiệc rượu, rất thích chơi.

"Này? Các cô làm gì đó?" Bảo vệ trông chừng bên ngoài đột nhiên quát lớn, chỉ vào nhóm bốn năm nữ sinh đang cùng đi tới.

Đều là gương mặt trẻ tuổi, có người đeo lỗ tai trên đầu, có người cầm đạo cụ ngôi sao và bảng slogan tiếp ứng, vừa thấy chính là nhóm fan đi đu idol.

Hiện giờ trời đang đổ mưa lớn, cả người các cô đều ướt đẫm, lạnh run ôm lấy cánh tay.

"Bác ơi, có thể để bọn cháu vào trong trú mưa không? Bọn cháu không bắt được xe."

Không được! Bảo vệ từ chối,

"Đừng tưởng là tôi không biết, các cô muốn nhân cơ hội lẻn vào trong chứ gì. Mấy cô gái nhỏ các cô đó, có được ít tiền là tiêu xài lung tung, mỗi ngày chạy theo người xa lạ, mua này mua kia, các cô có tốt với cha mẹ mình được vậy không? Tôi cảnh cáo các cô, đi mau đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!