Chương 42: Thường Thanh

Trận mưa này cách quãng vẫn luôn kéo dài không ngớt, không khí ẩm ướt pha lẫn với mùi bùn đất bị ngâm lâu ngày.

Thẩm Liên thường thường sẽ nói với Sở Trư Mễ,

"Mạng mày cũng lớn đấy, ngày sau chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió nha nhóc con!"

Đúng vậy, bò sữa dưới sự chuyên quyền độc đoán của Thẩm Liên mang tên là Sở Trư Mễ.

Sở Dịch Lan không có ý kiến gì với cái tên này nhưng lại rất có ý kiến với dòng họ, cảm thấy Thẩm Liên đang quanh co lòng vòng mắng chửi mình.

Đối với cái này, Thẩm Liên chỉ giả ngu giả ngơ.

Nhưng dì Phân lại gọi Trư Mễ rất là thuận miệng.

Trong phòng sách...

Thẩm Liên nghiêng đầu đẩy Sở Dịch Lan ra, khàn giọng nói:

"Ngày mốt em phải đến thành phố Lận một chuyến."

Sở Dịch Lan nắm lấy cằm y hôn một cái, Làm gì?

"Đi làm việc. Quay ngoại cảnh, bên phía nhãn hiệu yêu cầu, có lẽ phải đi hai ngày."

Sở Dịch Lan đột nhiên cảm thấy khá phiền với công việc của Thẩm Liên. Không thể ở nhà lâu được, người đại diện vừa gọi là phải nhấc chân chạy ngay.

"Hoa sẽ đúng giờ đưa tới văn phòng anh. Có việc gọi điện cho em."

Sở Dịch Lan hừ nhẹ:

"Tôi có thể có việc gì?"

Ngày xuất phát, Thẩm Liên cùng Sở Dịch Lan ăn sáng. Xe bảo mẫu đã đợi trước cửa, Thẩm Liên xách va li đi đến sảnh ngoài, lại phát hiện Sở Dịch Lan còn đứng tại chỗ, tuy không có biểu tình gì trông vẫn lạnh lùng như thường ngày nhưng Thẩm Liên cảm thấy bản thân cần phải làm chút gì đó.

Y buông va li, tiến tới ôm lấy Sở Dịch Lan.

Sở gia rũ mắt nhìn y: Bao lớn rồi?

"Vâng vâng vâng. Em không nỡ, ôm một cái cuối thôi." Thẩm Liên cười gian xảo.

Nặng nề dưới đáy mắt Sở Dịch Lan hơi tan đi một chút. Cuối cùng, anh vươn tay vỗ nhẹ sau lưng Thẩm Liên,

"Đi đường cẩn thận, xong việc phải về nhà ngay."

Chắc chắn!

Lý Dật và Giang Dữu đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, chờ Thẩm Liên ngồi lên xe là mọi người lập tức xuất phát.

Từ nơi này tới thành phố Lận mất ba tiếng đồng hồ, chỉ cần tranh thủ tới đó trước hai giờ rưỡi trưa là được.

Thẩm Liên kiểm tra lại yêu cầu và chi tiết liên quan tới quay chụp quảng cảo, lại trò chuyện với hai người Giang Dữu một hồi, thời gian trôi qua rất nhanh.

Nhưng càng tới gần thành phố Lận thì mưa càng to.

Dưới bánh xe quá trơn trượt, Lý Dật không thể làm gì khác chỉ có thể mở đèn cảnh báo và đèn pha, cho xe ngừng tạm bên ven đường.

Cửa sổ xe bị hạt mưa nện vang ầm ầm, Thẩm Liên suýt chút đã tưởng trời đổ mưa đá rồi.

Giang Dữu vẫn giữ liên lạc với bên nhãn hàng, đối phương nói với thời tiết này thì quay ngoại cảnh cũng gặp khó khăn, bảo Thẩm Liên cứ từ từ đến, chú ý an toàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!