Hai phút sau, Thẩm Liên thật tự nhiên đứng ở sảnh ngoài đổi giày.
Sở Dịch Lan đứng một bên, cứng đờ ôm bó hoa hồng.
Cuối cùng, Sở Dịch Lan mở miệng hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Đi làm." Thẩm Liên trả lời, "Ngày hôm qua sốt cao, bỏ lỡ một buổi chụp quảng cáo, hôm nay người đại diện gọi tới mắng em suýt chết rồi."
Sở Dịch Lan hừ lạnh, "Gấp gáp kiếm tiền vậy à?"
Anh còn chưa cho người cấm sóng Thẩm Liên, không cần bồi thường hợp đồng.
"Không có tiền." Thẩm Liên thở dài, "Em làm không công."
Thẩm Liên thấy Sở Dịch Lan khẽ nhíu mày, giải thích, "Chẳng phải do sắp hết hợp đồng với Hưng Đồ sao? Họ hận không thể biến em thành miếng bọt biển mà nắn bóp. Một đống công việc nhưng tiền thù lao thì ít thê thảm. Hôm nay mua hoa cho anh xong, thẻ ngân hàng của em chỉ còn lại tám trăm tám thôi."
Thẩm Liên nói rồi lại cảm thấy không ổn, đàn ông không kiếm ra tiền thì còn mặt mũi gì nữa?
Vì thế, y vội vàng bổ sung thêm: "Nhưng anh đừng lo lắng, em rất quen thuộc với ngành giải trí, chắc chắn sẽ có cơ hội. Đợi lần sau em sẽ mua cho anh một bó hoa hồng lớn hơn nữa."
Sở Dịch Lan nghe, trong ngực không kịp đề phòng bị nện một cái.
Chưa từng có người nói những lời này với anh.
"Có cơm chưa?" Thẩm Liên hỏi: "Em
đói bụng quá đi."
Sở Dịch Lan gọi dì Phân.
Dì Phân hầm một nồi canh rất thơm. Cơm nước xong, dì Phân vào nhà bếp dọn dẹp, Thẩm Liên muốn bàn chút chuyện với Sở Dịch Lan.
"Ừm ờ. Sở gia, nếu ngài đã mang em về đây, vậy em ở lại đây một thời gian nhé."
Sở Dịch Lan nhấc mí mắt lên: "Da mặt cậu làm bằng thứ gì vậy?"
Thẩm Liên cười hì hì: "Chủ yếu là do không có chỗ đi nữa, em có thể giao tiền thuê nhà."
Sở Dịch Lan: "Giao bằng cái gì? Bó hoa hồng này? Hay là tám trăm tám đó của cậu?"
"Đừng mà Sở gia, anh phải tin em." Thẩm Liên nói, "Nhiều nhất ba tháng, là em có thể kiếm được một khoản tiền lớn."
Sở Dịch Lan chỉ cho rằng Thẩm Liên bốc phét.
Sau đó tầm mắt anh dừng trên bó hoa hồng trong tay. Đời này Sở Dịch Lan chưa từng nhận được hoa, cũng không thích hoa. Nhưng lần này Thẩm Liên tựa như đã lấp kín một khe hở trong lòng anh.
Sở Dịch Lan có thù tất báo nhưng ơn huệ nho nhỏ cũng sẽ không quên.
Thôi bỏ đi, thả đi ra ngoài cũng sẽ chết đói thôi.
"Thích tới vậy sao?" Trong mắt Thẩm Liên sáng lên, "Vậy sau này mỗi ngày em đều tặng anh."
Sở Dịch Lan lạnh mặt: "Nếu lại nói nhảm thì cút ra ngoài cho tôi."
Ý cười trên mặt Thẩm Liên càng sâu thêm. Cái gọi là nhân vật phản diện lại là một người dễ thỏa mãn đến vậy, điểm ấy làm Thẩm Liên cảm thấy anh cực kỳ đáng yêu.
Tặng! Về sau tặng cả biển hoa! Một tảng lớn!
Đêm đó, trước khi đi vào giấc ngủ, Thẩm Liên nhận được cuộc gọi từ người đại diện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!