Quảng cáo mặt nạ dưỡng da này cũng được tính là nhãn hiệu tuyến ba, nhưng Thẩm Liên có thể trở mình nhận được quyền phát ngôn cho sản phẩm nhanh như vậy đã rất không tồi rồi.
Hôm nay đi quay chụp, người lái xe bảo mẫu tới không phải Giang Dữu, mà là một trợ lý nam mới tên là Lý Dật.
Giang Dữu thì ngồi phía sau kiểm tra lại những thứ mang theo hôm nay đã đầy đủ hết chưa.
Mà mấy ngày nay Thẩm Liên nghỉ ngơi, Giang Dữu và Lý Dật đã gặp trò chuyện với nhau, bây giờ xem như cũng quen thuộc rồi.
Nhìn thấy Thẩm Liên, Lý Dật khách sáo hô câu: Thầy Thẩm.
Hồ Khải Lam và Giang Dữu đều đã nói cho y biết chuyện này rồi, cho nên Thẩm Liên lập tức nói:
"Về sau gọi cậu là Tiểu Lý được không?"
"Được, được, được, cái gì cũng được."
Lý Dật lái xe rất vững vàng, trên đường thi thoảng còn cùng Giang Dữu trêu chọc nhau vài câu.
Thẩm Liên im lặng nghe, cảm thấy bầu không khí hài hòa là được.
Nơi quay chụp ngay tại trụ sở chính của Xuân Thảo. Cái tên này hơi quê mùa nhưng đã vươn lên trở thành sản phẩm nội địa được dùng nhiều trong vài năm nay. Toà nhà công ty cũng rất khí phái.
Khác với lần trước khi quay chụp không có người đến đón, lần này xe vừa dừng lại đã có nhân viên tiến lên, vội vàng bưng trà rót nước, lại khách sáo hỏi thăm vài câu.
Thẩm Liên đã rất quen thuộc với những chuyện này, chỉ cần bên phía nhãn hàng chuẩn bị xong xuôi là y có thể
"nhập diễn với tốc độ ánh sáng".
Thẩm Liên của hiện giờ cần mặt có mặt, cần cảm giác màn ảnh có cảm giác màn ảnh, trừ trang điểm tốn chút thời gian ra thì quá trình quay chụp vô cùng suôn sẻ.
Người chịu trách nhiệm liên quan cũng có mặt tại hiện trường, có lẽ sự chuyên nghiệp của Thẩm Liên hợp gu anh ta cho nên sau khi quay chụp kết thúc nói muốn mời Thẩm Liên ăn cơm.
Lý Dật lập tức ra ngoài gọi điện thoại, chưa đến một phút đã trở lại, đứng bên cạnh Thẩm Liên thấp giọng nói:
"Anh Hồ nói có thể qua lại, trưởng phòng này rất đáng tin."
Hồ Khải Lam cũng không phải đồ vô dụng như Tiền Cao, vì thế Thẩm Liên vui vẻ nhận lời.
Bên nhãn hàng gồm hai nam một nữ, thêm Thẩm Liên và hai trợ lý, đặt một phòng là dư dả.
Tất cả mọi người đều có việc phải làm cho nên chỉ ăn cơm, không uống rượu.
Thẩm Liên cảm thấy rất đỡ phiền, ăn đến một nửa ra ngoài đi vệ sinh.
Xong việc y tựa trên hành lang nghĩ nên nhắn gì cho Sở Dịch Lan. Cả buổi sáng không liên lạc, lo người này sẽ suy nghĩ vẩn vơ.
Sở Dịch Lan nhạy cảm, lại mới vừa tiến hành chữa trị vết sẹo, hơi thở quanh người cứ có cảm giác tang thương. Thẩm Liên thấy mà đau lòng vô cùng, cho nên y rất sẵn sàng dành hết tình cảm để cưng chiều anh.
ĐM, người anh em...
Chưa đợi Thẩm Liên chọn lọc từ ngữ để gửi đi thì đột nhiên bị người ôm lấy vai từ phía sau, mùi rượu lập tức ập tới, nếu không phải Thẩm Liên nhận ra giọng nói này thì đã thọc một khuỷu tay ra sau rồi.
"Phùng tổng? Anh cũng tới ăn cơm à?" Thẩm Liên thấy rõ người tới, cất điện thoại vào.
Ừ. Vừa nhìn đã biết Phùng Duyệt Sơn có uống rượu, hai chân lắc lư không vững:
"Còn cậu? Ăn cơm với ai?"
Thẩm Liên nghe lời này như là đang giám sát bạn gái vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!