Chương 37: Cuộc đời tôi ghét nhất là 'xào' CP

Thẩm Liên lợi dụng lúc mọi người không để ý, còn chạy tới toilet rửa mặt nhưng là vô dụng. Con người y bình thường luôn uể oải lười nhác, một khi cảm xúc tăng lên, khóe mắt đuôi lông mày đều là hưng phấn.

Ôi chao ơi.

Hoàng Giai Xán tinh mắt, tiến tới bắt lấy người,

"Biến mất một giờ, đi làm gì? Mặt cậu... Làm sao vậy?"

Có vấn đề gì sao? Thẩm Liên vươn tay sờ soạng.

"Giống như là vừa mới đi từ nơi trăng hoa ra vậy."

Thẩm Liên: ...

Nói gì bây giờ?

Thẩm Liên cười ha ha một hồi, sau đó chạy đi tìm Đới Đồng.

Đới Đồng thấy Thẩm Liên vội vàng muốn chạy, vì thế nói thẳng vào chuyện chính:

"Đợi buổi lễ thông báo ra phim mới, tôi trao đổi với bên phỏng vấn sẽ tăng chút thời lượng cho cậu. Còn về tiệc đóng máy mấy ngày nữa, đến lúc tôi sẽ gọi điện cho cậu."

Được. Nửa người Thẩm Liên đã hướng ra ngoài, dường như chỉ cần Đới Đồng ra lệnh một tiếng là y sẽ lập tức chạy đi ngay vậy.

Đới Đồng tặc lưỡi một tiếng:

"Trang phục! Tôi còn phải trả lại cho người ta nữa."

À, à, vâng.

Động tác Thẩm Liên rất nhanh, lúc xách va li đi từ trong phòng nghỉ ra đã thấy Tôn Bỉnh Hách tây trang giày da, trong tay cũng xách theo va li đang đứng ở cách đó không xa.

Như lúc anh ta tới vậy.

Tôn Bỉnh Hách không chút biểu cảm nhưng hơi thở quanh người lại không thể khinh thường.

Thẩm Liên đã chuẩn bị mấy câu cảm ơn nhưng mới vừa tới gần lại chợt nghe Tôn Bỉnh Hách thấp giọng:

"Cậu Thẩm, nếu về sau còn có chuyện tốt thế này, nhớ phải gọi tôi đó nha."

Vô nghĩa.

Sau vài ngày không cần phải ứng phó với đám già lão luyện phía đối tác, không có tiệc rượu yến hội, làm Tôn Bỉnh Hách cảm thấy đầu óc mình thư thái hơn rất nhiều. Thi thoảng diss vài người chướng mắt, cũng không ai làm gì được anh ta, tiền lương vẫn được nhận đều đặn, giống như được nghỉ phép vậy.

Thẩm Liên: ... Y hơi tò mò Sở Dịch Lan phát bao nhiêu tiền lương cho Tôn Bỉnh Hách.

"Vậy nhé cậu Thẩm, có duyên còn gặp lại."

Thẩm Liên gật đầu: Có duyên gặp lại.

Tôn Bỉnh Hách tinh thần sảng khoái đi ra cửa. Trên đường đi, trợ lý của Ngụy Phàm Thần nhìn thấy anh ta tựa như nhìn thấy quỷ, lập tức dán sát chân tường.

Thẩm Liên chào hỏi từng người, đương nhiên xem nhẹ Trịnh Ca và Ngụy Phàm Thần. [Im lặng không nói gì] xem như đã hoàn toàn kết thúc quay chụp.

Thẩm Liên về tới trên xe.

Nhưng khác với Thẩm Liên gió xuân phơi phới, sắc mặt Sở Dịch Lan tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì cả, vẫn rất bình tĩnh.

Mệt muốn chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!