Tôn Bỉnh Hách không ra mặt. Thứ nhất là Thẩm Liên có thể ứng phó, thứ hai anh ta với Chu Đường Tư đã từng gặp nhau trên thương trường.
Cậu Thẩm nói đúng, có lẽ sếp không muốn anh ta bị lộ quá sớm.
Thẩm Liên trở lại phòng còn rất tức giận, cho đến khi nhận được tin nhắn từ Sở Dịch Lan: [Lần sau đừng gửi ảnh chụp, có giỏi thì bày ra tư thế này trước mặt tôi ấy.]
Thẩm Liên vui vẻ, nghĩ thầm, vậy anh xem em không có bản lĩnh đi.
Thẩm Liên damdang qua điện thoại thì được, bây giờ hai người họ mới tới bước nào chứ? Nếu vậy thì nhanh quá.
Thẩm Liên còn nhấn mạnh: [Chỉ cho một mình anh xem thôi.]
Sở Dịch Lan hừ khẽ một tiếng, cho người khác xem đánh gãy chân em.
Anh cũng chỉ đang dỗ dành Thẩm Liên thôi. Có thể nhìn ra Chu Đường Tư đột nhiên lên cơn tìm tới cửa làm Thẩm Liên không được vui.
Mà Chu Đường Tư trở về thật sự bắt đầu tìm người đá Thẩm Liên ra khỏi đoàn phim.
Kết quả, hàng loạt tin tức truyền trở lại, đáp án chính là: Không được.
Đừng nói phía nhà đầu tư không được, Đới Đồng cũng không chịu.
Vai diễn Lệ Khoan này nằm trong tay Thẩm Liên giống như được sống dậy, lý giải nội tâm nhân vật rất tốt, Đới Đồng đã có thể tưởng tượng ra khi phim công chiếu sẽ tạo nên một làn sóng, đó là điểm đột phá cũng là bảo đảm cho danh tiếng của một diễn viên.
Chu Đường Tư bảo ông ta đổi thì ông ta phải đổi sao? Tuy mấy năm nay, Đới Đồng cũng sẽ cúi đầu trước nhà đầu tư nhưng không phải ai cũng có thể ném tiền vào mặt ông ta được.
Dù sao gây sức ép hai ngày, bầu không khí ở trường quay cũng trở nên quỷ dị hai ngày, Thẩm Liên quay vẫn cứ quay, đạo diễn Đới cũng không có ý gì cho Thẩm Liên ngừng việc cả.
Ngụy Phàm Thần vốn ôm tâm trạng hóng chuyện, ngay cả phải chế giễu Thẩm Liên thế nào cũng đã nghĩ sẵn trong đầu rồi, dù gì đêm đó Thẩm Liên mắng gã rất khó nghe. Nhưng đến cuối cùng lại không có một chút động tĩnh nào cả.
Vì thế, Ngụy Phàm Thần chưa từ bỏ ý định, còn tới chỗ Đới Đồng nói bóng nói gió, kết quả bị Đới Đồng nghiêm mặt khiển trách:
"Cậu hỏi thăm chuyện này để làm gì? Có liên quan gì tới chuyện cậu đóng phim không? Rốt cuộc cậu có thể nắm giữ được vai thế tử Quốc công không? Không được thì đổi người!"
Thẩm Liên còn lén lút hỏi Tôn Bỉnh Hách: Sở gia ra tay?
Chắc là vậy. Tôn Bỉnh Hách tiếp lời:
"Chuyện khác không nói, sếp với Chu Đường Tư có chút xung đột, đương nhiên không liên quan tới Trịnh Ca. Mà bây giờ anh còn là người của sếp nữa, sao có thể để Chu Đường Tư muốn làm gì thì làm được?"
Thẩm Liên khẽ hừ hừ.
Đời trước, y làm chỗ dựa cũng như giúp đỡ cho người khác. Đời này lại được vai ác bảo vệ, đừng nói chứ cảm giác này quá thoải mái.
"Anh nói là ý của anh Dịch Lan? Sao có thể chứ?"
Khi Trịnh Ca nghe được tin tức từ Chu Đường Tư, hắn ta không thể tin nổi.
Chu Đường Tư ở bên kia đầu dây, không vui nói:
"Tiểu Ca, anh nhớ anh đã từng nói em đừng gọi Sở Dịch Lan thân thiết như vậy mà."
Trịnh Ca vội vàng giải thích:
"Ôi trời ơi, anh đừng nhỏ mọn vậy chứ. Lúc trước anh ấy giúp đỡ em, lại còn vì em mà bị sẹo trên mặt..."
"Vậy sao em không chọn anh ta đi?"
Chu Đường Tư ngắt lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!