Chương 32: Cũng không cần lắm

Sở Dịch Lan cũng không nghi ngờ năng lực chuyên môn của Tôn Bỉnh Hách nhưng anh quên dặn người này, đừng để lộ thân phận.

Cho nên sau khi Thẩm Liên hỏi ra câu "Có lẽ Sở gia sẽ không muốn để tôi biết trợ lý Tôn là thân tín của anh ấy đâu nhỉ?", nụ cười trên mặt Tôn Bỉnh Hách lập tức cứng lại.

Đó là một sai lầm cấp thấp.

Nhưng Tôn Bỉnh Hách lại cảm thấy, không nên như vậy.

Sếp không muốn để cậu Thẩm biết? Sợ cái gì?

Trong mắt Tôn Bỉnh Hách, Sở Dịch Lan chưa từng sợ cái gì cả. Nếu Sở Dịch Lan thật sự có ý tứ đó với Thẩm Liên thì càng dễ giải quyết hơn.

Nuôi một con chim sẻ, không phải nên để cho đối phương biết người nuôi đã trả giá nhiều ít sao?

Tôn Bỉnh Hách đã được nhìn thấy nhiều trường hợp tương tự trong cái giới này, chính là như vậy.

Nhưng một điều duy nhất anh ta đã xem nhẹ, có lẽ lần này Sở Dịch Lan là thiệt tình đối đãi với Thẩm Liên.

Ẩn dưới sự thiệt tình, đó là nâng đỡ, thăm dò, mờ ám nhập nhằng, muốn tốt cho đối phương nhưng lại không muốn cho đối phương biết, là sự mất tự nhiên như là nuốt phải một quả mơ chua nhưng hậu vị lại ngọt, là thứ chỉ có bản thân mới có thể nếm được.

Tôn Bỉnh Hách chưa từng yêu đương, lý luận của anh ta nghe có vẻ không có vấn đề nhưng khi đối diện với ánh mắt cười cười của Thẩm Liên thì bản thân lại hơi hoảng.

"Yên tâm." Thẩm Liên mở miệng: "Xem như đoạn đối thoại vừa rồi của hai chúng ta chưa từng xảy ra. Anh làm chuyện của anh, tôi làm chuyện của tôi."

Quả nhiên, người thông minh!

Tôn Bỉnh Hách vui vẻ đồng ý.

Lần diễn này kéo dài một ngày trời, đến phần sau, Thẩm Liên đã khiến tất cả mọi người phải chết lặng.

Đới Đồng nhai lá trà quan sát Thẩm Liên, cảm thấy lời bàn tán trên mạng con mẹ nó đã sai hoàn toàn.

Cái này gọi là kỹ xảo biểu diễn rách rưới? Nói là xuất thân chính quy cũng không quá.

Nhưng Thẩm Liên trong mấy bộ phim trước lại diễn thật sự rách rưới.

Đối với chuyện này, Đới Đồng có thể nghĩ ra một lời giải thích hợp lý. Chính là Thẩm Liên đã tỉnh ngộ, cuối cùng không bị con quỷ tình yêu bám vào người nữa, sau khi bị cả cõi mạng mắng chửi đã hiểu ra tầm quan trọng của sự nghiệp, cho nên đã bỏ ra không ít công sức cộng thêm có chút tài năng trời cho.

Dù sao thì Đới Đồng vô cùng hài lòng với những phân cảnh của Lệ Khoan, thậm chí Lệ Khoan mà Thẩm Liên diễn ra làm cho ông ta phát hiện có thể đào sâu thêm vào nhân vật này. Vừa rồi còn bàn với biên kịch thêm cảnh quay cho vai diễn này nữa.

Thẩm Liên được tan làm sớm. Sau khi làm việc xong y cũng không vây quanh ai cả, mà là lấy dụng cụ tắm rửa chui ngay vào nhà vệ sinh.

Không biết là lần thứ mấy Trịnh Ca nhìn về phía Tôn Bỉnh Hách, hắn ta cứ cảm thấy người này trông rất quen.

Thẩm Liên tắm rửa xong hoàn toàn tỉnh táo, khắp người đều là hơi nước, mái tóc lộn xộn trông rất sống động.

Tách...

Thẩm Liên nghe thấy tiếng chụp ảnh, quay đầu nhìn thì ra là Tôn Bỉnh Hách.

Nếu đổi thành người khác, Thẩm Liên đã yêu cầu đối phương xóa ngay rồi nhưng nếu là chụp gửi cho Sở Dịch Lan thì không cần nói nữa.

"Anh chụp bất ngờ vậy sao?" Thậm chí Thẩm Liên còn lập tức tạo một dáng nghiêng người, bày ra góc độ tự cho là đẹp trai nhất, "Lại chụp thêm tấm nữa đi."

Tôn Bỉnh Hách nghĩ thầm, cậu cũng biết tận dụng quá.

Giây tiếp theo, lại nghe Thẩm Liên nói: "Có cần tôi hơi vén áo lên để lộ ra cơ bụng không?"

Tôn Bỉnh Hách: "..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!