Thứ Thẩm Liên dựa vào chính là sự linh hoạt của cơ thể và ghi nhớ từ cơ bắp.
Y từng có một giấc mộng, tên là tu tiên.
Cho nên sau khi trở thành diễn viên đã được thỏa đam mê một hồi. Bản thân thích lại cộng thêm luyện tập giúp Thẩm Liên dù là phải treo dây cáp hay là diễn cảnh đánh võ cũng có tiếng là lưu loát phóng khoáng, cảnh đẹp ý vui.
Thẩm Liên bày sẵn tư thế nửa quỳ trên bàn, nghe thấy chỉ đạo võ thuật hô "Một, hai, ba, bắt đầu!", lập tức theo đà của dây cáp nhảy lên cao!
Lúc y nghiêng người nhảy lên dứt khoát mạnh mẽ, tóm lấy cổ diễn viên quần chúng từ phía sau, gương mặt âm u ném người ra. Dựa theo kịch bản thì phía trước còn có kẻ địch, Thẩm Liên cầm đao xoay một vòng tại chỗ. Vạt áo nhiều lớp của phi ngư phục tản ra thành một đóa hoa đều đặn cân xứng giữa không trung. Y theo đà đá bay cái bàn, khom người xuống thấp, lấy sống dao đặt trên vai, bàn tay nắm thật chặt chuôi đao làm ra một tư thế tấn công.
Lệ Khoan lại "sống".
Giây tiếp theo, Thẩm Liên lùi nhanh về sau hai bước, né tránh đợt công kích tiếp theo, rồi tạo thành một chữ mã xinh đẹp ở giữa không trung.
Phân cảnh kết thúc.
Chỉ đạo võ thuật há hốc mồm, một, một lần đã qua?!
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Cảnh đánh võ xinh đẹp như vậy, nhìn trên ti vi thôi cũng đã thấy k. ích th. ích chứ đừng nói là ngay trước mặt.
Thẩm Liên thu lại cảm xúc, cười hỏi chỉ đạo võ thuật: "Thế nào?"
Chỉ đạo võ thuật không nói gì, mà nhìn về phía Đới Đồng.
Đới Đồng mất mấy giây không nói chuyện, sau đó cười khẽ một tiếng: "Thằng nhóc nhà cậu..."
"Muốn đánh thì đánh." Đới Đồng nói, "Đánh rất đẹp, sẽ có ích cho con đường diễn xuất trong tương lai của cậu."
Thẩm Liên đáp lại một câu "Vâng".
Thẩm Liên đặt đạo cụ xuống, cầm lấy cái ly của mình, kết quả không còn nước. Y đang định đi rót thì chợt nghe thấy một giọng nam hiền hòa, "Thầy Thẩm, để tôi."
Thẩm Liên ngẩng đầu, là một gương mặt xa lạ.
Đối phương cười giải thích: "Tôi là trợ lý mới do Hồ Khải Lam phá tới."
Người này...
Ai không biết còn tưởng là Hồ Khải Lam đưa người trong ban giám đốc công ty tới đấy.
Thẩm Liên: "Anh tên gì?"
"Họ Tôn, Tôn Bỉnh Hách. Bỉnh trong lo liệu, Hách trong hiển hách."
Gương mặt Tôn Bỉnh Hách trắng nõn, ăn mặc vừa người, đi trên đường sẽ có không ít người quay đầu nhìn lại. Tây trang giày da trên người lại mang tới một loại cảm giác thong dong nhàn nhã.
"Anh... Mới vừa họp về à?" Thẩm Liên tò mò.
"Đúng." Tôn Bỉnh Hách nói: "Lát nữa tôi đi thay ra ngay."
Thẩm Liên gật đầu, "Được, thời gian tới phải làm phiền anh rồi."
"Chuyện nên làm."
Tôn Bỉnh Hách rót nước cho Thẩm Liên rồi mới xách một cái vali nhỏ đi theo nhân viên đoàn phim tới nơi nghỉ ngơi của trợ lý. Chưa bao lâu đã quay trở lại, anh ta đã thay quần túi hộp màu nâu cùng áo thun trắng. Nhưng không biết vì sao lại rất giống hình tượng một sinh viên xuất sắc, im lặng ôm đồm hết toàn bộ giải thưởng trong khuôn viên trường đại học.
Tôn Bỉnh Hách cười nhẹ, tập trung xem Thẩm Liên quay phim.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!