Thẩm Liên uống nước ấm ăn cơm hộp, chẳng hề cảm thấy có chỗ nào là không thích hợp cả.
Không bao lâu sau, Hoàng Giai Xán đi tới, cười hỏi: "Sao không đi theo họ?"
Ý là chỉ đám người xem Trịnh Ca là trung tâm kia.
Tự tìm đen đủi để làm cái gì? Thẩm Liên thầm nghĩ.
Nhưng ngoài miệng lại nói: "Còn chưa thân, đợi quay phim quen thuộc hơn sẽ có chuyện để nói."
Hoàng Giai Xán nghĩ thầm, hai người còn chưa thân? Khi trước trên mạng đã mắng chửi nhau thành ra thế rồi mà?
"Giai Xán! Chừa tôm rim cho cô này! Mau tới đây!" Có người gọi.
Trịnh Ca cũng nhìn về phía bên này nhưng ánh mắt ôn hòa, trông không có một chút thù địch nào cả.
Hoàng Giai Xán hơi xấu hổ, Thẩm Liên chỉ nâng cằm: "Đi đi, Hoàng quý phi."
Năm đó, Hoàng Giai Xán nhờ đóng vai quý phi trong một bộ phim cung đấu mà nổi tiếng. Vai diễn đó mỹ mạo khuynh thành, trí tuệ sắc bén, rất được khán giả yêu thích. Còn từng nằm trong top ba ngôi sao nữ được yêu thích nhất, fan cười xưng: "XXX là Hoàng hậu của tôi, Hoàng Giai Xán mãi mãi là quý phi của tôi."
Vì thế danh xưng Hoàng quý phi cứ như thế được giữ tới bây giờ.
Lúc này, Hoàng Giai Xán cười khẽ: "Cậu đấy, tôi đi trước, có gì cứ gọi."
Thẩm Liên hiểu được Hoàng Giai Xán là cố ý tới làm thân, lập tức đồng ý: "Được chị."
Hoàng Giai Xán che miệng rời đi. Cô ấy không ngại người ta nói tới tuổi mình, mà trái lại, Thẩm Liên trông "non mềm" tựa như cậu trai mới lớn, một câu "chị" làm người ta vô cùng thoải mái.
"Chị Giai Xán nói gì với Thẩm Liên vậy?" Trịnh Ca nhẹ giọng hỏi.
"Chỉ nói đùa vài câu thôi, không có gì." Hoàng Giai Xán gắp hai con tôm rim, thứ này quá nhiều protein mà cô ấy còn cần giữ dáng nữa.
Trịnh Ca gật đầu. Nhưng Ngụy Phàm Thần ngồi bên cạnh lại không nhịn được mở miệng: "Chị Giai Xán, Thẩm Liên có nhiều ý xấu, chị vẫn nên bớt tiếp xúc với cậu ta thì hơn."
Cảm xúc dồi dào, trông như chỉ là đang lo lắng cho Hoàng Giai Xán thôi vậy.
Trịnh Ca cúi đầu ăn cơm, không nói gì.
"Vậy à?" Địa vị trong giới của Hoàng Giai Xán có thể bỏ Ngụy Phàm Thần xa hơn mười con phố, lúc đôi con ngươi tối tăm xuống vẫn sẽ tỏa ra cảm giác áp bức của người đi trước với người mới.
Ngụy Phàm Thần bị chẹn ngang họng, sau đó Hoàng Giai Xán thản nhiên đi tìm đạo diễn Đới.
"Cái gì vậy chứ?" Ngụy Phàm Thần lẩm bẩm.
Trịnh Ca cười cười với gã: "Không sao đâu."
Cơm nước xong, mọi người đều tự trở về phòng nghỉ ngơi.
Thẩm Liên đọc kịch bản một lúc, vừa thấy đã đến giờ bèn gửi tin nhắn cho Sở Dịch Lan: [Sở gia?]
Bên kia qua mấy phút mới trả lời lại: [?]
[Nhớ em không?]
Khóe miệng Sở Dịch Lan giật giật, anh biết ngay mà!
[Không có.]
Người nào đó ngoài miệng là nói vậy nhưng đến tối tan ca về nhà, rõ ràng động tác có bị khựng lại vài giây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!