Với mức độ 'nổi tiếng' hiện giờ của chủ cũ chắc chắn không có xe tới đón, thậm chí ngay cả trợ lý cũng không có.
Dựa vào địa chỉ trên điện thoại, Thẩm Liên tự bắt xe qua.
Để đề phòng bị người nhận ra ném vỏ chuối, y vẫn đeo khẩu trang nhưng đôi mắt để lộ ra ngoài tinh xảo lại xinh đẹp khiến tài xế cũng phải nhìn vài lần.
Chụp quảng cáo đối với Thẩm Liên đơn giản tựa như húp canh vậy, y muốn hoàn thành thật nhanh còn phải về chỗ của Sở Dịch Lan nữa.
Đến hiện trường quay chụp, nhân viên công tác qua lại vội vàng. Thẩm Liên bắt lấy một người, kéo khẩu trang xuống hỏi đối phương,
"Xin chào, làm phiền một chút, tôi cần đến phòng mấy để chụp?"
Cô gái trẻ sững sờ.
Đột nhiên phải đối mặt với một gương mặt quá đỗi xinh đẹp, cô cả kinh một hồi lâu vẫn chưa nói gì. Khoan đã, cô cảm thấy người trước mắt này hơi quen...
... Thẩm Liên?
Đúng.
Cô gái trẻ: ...
Khi trước cô đã từng gặp Thẩm Liên. Thanh niên được người đại diện dẫn đến hiện trường quay chụp, cúi đầu khom lưng, trên mặt lộ ra vẻ lấy lòng khá đáng thương, làm gì giống như hiện giờ, cảm thấy ánh nắng còn không chói mắt bằng y.
Cô gái trẻ mềm lòng, nói: Tôi dẫn anh đi.
Thẩm Liên cong khóe miệng, Cảm ơn!
Trên đường đi, cô gái trẻ không nhịn được mà nhắc nhở,
"Hôm qua anh không tới, nhiếp ảnh gia Triệu đã rất tức giận."
Vâng. Thẩm Liên đáp:
"Hôm qua tôi sốt cao, không dậy nổi."
Sự thông cảm trong mắt cô gái trẻ càng sâu đậm hơn.
Đều biết Thẩm Liên sắp trở thành đồ vứt đi của công ty, cho nên vội vàng vắt kiệt những giá trị cuối cùng của y.
Vì thế mỗi ngày đều có công việc làm không xong, người có làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
Tới rồi. Cô gái trẻ đưa y tới trước cửa phòng quay chụp số 3.
Thẩm Liên lại bày tỏ cảm ơn một lần nữa.
Vừa tiến vào phòng đã nghe thấy một giọng giễu cợt pha trò,
"Siêu sao Thẩm chịu tới rồi đấy à?"
Nói thật, hợp tác với một con gà rất ngột ngạt nhưng giá cả thuê Thẩm Liên rẻ, công ty hai bên chia ra xem như chơi không.
Thẩm Liên đứng ở cửa nhìn về phía nhiếp ảnh gia Triệu Bản, thái độ khiêm tốn cung kính,
"Xin lỗi, là tôi lỡ hẹn trước, hôm nay nghe theo sự sắp xếp của anh, chụp thế nào cũng được."
Triệu Bản giật mình.
Sau đó dời mắt nhìn qua, lúc này Triệu Bản mới phát hiện đối phương tuy đang mặc quần đen áo sơ mi trắng rất đơn giản, lại ngượng ngùng gãi tóc, thần sắc lười biếng, thái độ kiêu ngạo cũng theo mặt mày lộ ra, lập tức phù hợp với cảm giác mà anh ta mong muốn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!