Maybach rẽ ngoặt, chạy ngang qua xe bảo mẫu của Trịnh Ca.
Vừa lúc Trịnh Ca đang vô cùng buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ, biển số xe quen thuộc khiến trái tim hắn ta run lên, lập tức ngồi thẳng dậy nhưng đối phương vẫn chưa dừng lại mà nghênh ngang rời đi.
Trịnh Ca chớp chớp mắt, nhìn lầm rồi sao?
Làm sao Sở Dịch Lan lại xuất hiện ở nơi này?
Đợi xe bảo mẫu dừng lại, Trịnh Ca bước xuống, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Liên cùng trợ lý, không hiểu tại sao trái tim lại đập mạnh vài cái.
Trịnh Ca cảm thấy như có một tầng sương mù bao phủ trong đầu khiến hắn ta không thể xâu chuỗi những chuyện hỗn loạn đó lại với nhau.
Có lẽ là chưa thể tưởng tượng ra, hoặc là đã mò trúng một khả năng không thể thành hiện thực nhất nên mới vô thức lẩn tránh.
Đương nhiên, Trịnh Ca cũng nhận được thông báo Thẩm Liên đã qua vòng thử vai rồi.
Chẳng có gì phải lo lắng, hắn ta cảm thấy lời trợ lý nói rất có lý.
"Thẩm Liên chỉ là ganh tị cho nên cái gì cũng muốn tranh với cậu thôi. Lúc này mới vừa đến Tinh Khai đã nghĩ hết mọi cách chui vào đoàn phim [Lặng im không nói gì], với kỹ năng biểu diễn rách nát đó của cậu ta sao? Cũng có lẽ là muốn mượn vầng hào quang của cậu để gặp lại Chu tổng.
Cho dù là thế nào thì cũng đáng ghét muốn chết, làm như không thể tự sống cuộc đời mình vậy. Fan nói đúng, cậu ta sống dưới cái bóng của cậu không thể thoát ra được.
Trịnh Ca, cậu không được nhẹ dạ đó.Còn về chuyện Thẩm Liên vào Tinh Khai, lời giải thích hợp lý nhất chính là ban giám đốc bị mù? Có lẽ Sở tổng cũng không biết, dù gì người ta có bao nhiêu là việc, Tinh Khai chỉ là một công ty giải trí vô cùng bình thường trong tay anh ta thôi, làm gì có thời gian chú ý mỗi ngày."
Mà chuyện Sở Dịch Lan xóa mình...
Chẳng mất bao lâu, Trịnh Ca đã nghĩ ra nguyên nhân. Nhìn thấy hắn ta và Chu Đường Tư xác định quan hệ, đương nhiên Sở Dịch Lan sẽ buồn khổ nhưng hắn ta thật sự không có cách nào đáp lại tình cảm của Sở Dịch Lan cả.
Nếu Thẩm Liên biết Trịnh Ca có thể tưởng tượng đến mức này, có lẽ đã tát cho hắn ta đủ mười cái bạt tai rồi.
[Lặng im không nói gì] thuộc loại quay chụp khép kín, không quan tâm đến chuyện bên ngoài, trong lúc quay chụp hạn chế ra khỏi đoàn phim, hạn chế để lộ tin tức ra ngoài. Điều này cũng là một cách làm việc độc đáo của riêng Đới Đồng.
Thẩm Liên chào hỏi Đới Đồng cùng mấy nhà sản xuất xong, được nhân viên công tác dẫn đến phòng riêng.
Phòng không nhiều lắm, mỗi nghệ sĩ chỉ được mang theo một trợ lý. Thẩm Liên còn riêng đi nhìn thử, phòng của trợ lý chỉ là loại nhà tiền chế bằng thép dựng trên một mảnh đất trống, một dãy gồm nhiều căn liền kề nhau, ngay cả chỗ đi WC cũng không có.
Mà trợ lý ở lại đa số là nam.
"Lát nữa cô lái xe về đi." Thẩm Liên nói.
Giang Dữu vội vàng:
"Anh Thẩm, em có thể..."
Cô có thể cái rắm! Sắc mặt Thẩm Liên trở nên nghiêm túc,
"Cô cũng không nhìn xem có bao nhiêu gã đàn ông để lộ cánh tay kia kìa. Nghe lời, đi về nói với anh Hồ một tiếng, bảo anh ấy tạm sắp xếp một trợ lý nam đến đây."
Giang Dữu vô cùng cảm động: Anh Thẩm...
Được rồi. Thẩm Liên cười lôi cô gái nhỏ rời đi.
Thật ra phòng ở của nhóm diễn viên cũng không được công bằng lắm. Phòng của Thẩm Liên ở tận cùng bên trong, không bắt được ánh sáng, diện tích còn nhỏ. Mà Trịnh Ca ở ngay trung tâm dựa ra ngoài, thậm chí còn có nhà vệ sinh riêng trong phòng.
Thẩm Liên biết nhưng không hề phàn nàn hay than phiền, trong giới này là như vậy.
Đời trước lúc y đứng trên đỉnh cao, cho dù điều kiện nơi quay có tệ đến cỡ nào thì đoàn phim cũng sẽ cố gắng dành cho y tốt nhất.
Giang Dữu lái xe về, Thẩm Liên ở một mình trong phòng, chỉ có một cái giường một cái tủ và một cái bàn. Thẩm Liên ghét bỏ mùi bụi bặm trong ngăn tủ cho nên mở va li ra dùng tạm như vậy. Y lau bàn, sau đó kiểm tra giường, cuối cùng nằm lên đó đọc kịch bản.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!