Hồ Khải Lam đỡ lấy Thẩm Liên, nhíu mày nhìn về phía Ngụy Phàm Thần: "Cậu đang làm gì?"
Lại nói tiếp Ngụy Phàm Thần chính là nghệ sĩ của truyền thông Trường An, đối thủ của Tinh Khai.
Ngụy Phàm Thần không hề nghĩ tới, một ngày kia bản thân còn sẽ bị Thẩm Liên "tính kế".
"Anh ta giả vờ! Tôi chưa làm gì cả!"
"Không giả vờ, tự nhiên thấy cậu cái tôi buồn nôn thôi." Thẩm Liên bình tĩnh lại, nói chuyện không hề khách sáo.
Mà ba người trợ lý của Ngụy Phàm Thần phát hiện bầu không khí khác thường cũng xông tới.
"Anh Hồ, đi thôi." Thẩm Liên chẳng muốn nói nhiều lời vô nghĩa, dù gì y đã biết thằng nhãi này là mặt hàng gì rồi.
So với loại yêu thích kiểu "hiến tế" của chủ cũ, Ngụy Phàm Thần lại là yêu thầm Chu Đường Tư, gã không dám đặt cược sự nghiệp của mình nhưng lại không chịu từ bỏ ý định cho nên đã lợi dụng chủ cũ để nhằm vào Trịnh Ca rất nhiều lần. Là một người mượn đao giết người rất thành thạo.
Nhưng dù có tài giỏi tới xé trời cũng đến đó mà thôi, Thẩm Liên mà để gã lợi dụng thêm lần nữa thì quá lãng phí sống hai đời.
Thẩm Liên âm u nhìn lướt qua, lời Ngụy Phàm Thần muốn gào lên lập tức bị nghẹn ngang cuống họng.
Lại do dự một lúc, mấy người Thẩm Liên đã đi xa.
Ngồi trên xe, Thẩm Liên xoa ấn giữa mày.
Về hình ảnh vừa mới đột nhiên thoáng hiện trong đầu, y dường như có một suy đoán.
"Không sao chứ? Đoàn phim gửi tin cho tôi, Lệ Khoan đã được định là cậu." Hồ Khải Lam nói.
Thẩm Liên ngạc nhiên: "Nhanh vậy?"
Từ khi y ra khỏi phòng thử vai tới bây giờ còn chưa tới mười phút nữa.
Hồ Khải Lam không khỏi nhìn Thẩm Liên vài cái, "Khụ khụ, kỹ năng biểu diễn của cậu, khá tốt đấy."
"Cũng tạm thôi." Thẩm Liên khiêm tốn nói.
Không! Anh là xịn nhất!! Giang Dữu thầm kêu gào trong lòng.
Cứ tưởng rằng thử vai phải mất cả buổi, Hồ Khải Lam cũng đã tìm giáo viên cho Thẩm Liên rồi, ai ngờ Thẩm Liên bỗng nhiên mang đến một bất ngờ lớn đến vậy khiến Đới Đồng cũng phải gật đầu liên tục.
"Tôi đến công ty, còn cậu? Về nhà à?"
Thẩm Liên: "Vâng, về nhà. Anh Hồ cứ bận việc của anh đi, Dữu Tử đưa em về là được."
Hồ Khải Lam: "Đi đường chú ý an toàn."
Lúc Thẩm Liên vào cửa, dì Phân đang tỉa cành cho hoa cỏ, thấy Thẩm Liên về rất ngạc nhiên: "Về sớm vậy Tiểu Thẩm."
"Dạ." Thẩm Liên cứ có cảm giác mình đã quên một tin tức quan trọng gì đó. Đau đớn ở huyệt thái dương dần lan ra đau cả nửa đầu, y mang theo mệt mỏi nói, "Dì Phân, cháu lên lầu ngủ một lát."
Dì Phân đuổi tới trước vài bước: "Có phải bệnh rồi không?"
Thẩm Liên: "Ngủ một giấc là được ạ."
Không chừng còn có thể mơ thấy gì đó.
Sự thật chứng minh Thẩm Liên đã suy nghĩ nhiều, sự k. ích th. ích mà Ngụy Phàm Thần mang đến tựa như hoa quỳnh sớm nở tối tàn. Trong lúc y mê man bỗng cảm thấy có người sờ lên trán mình.
Cảm giác hơi lạnh, Thẩm Liên giật mình, đã tỉnh lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!