Vào ngày tổ chức hôn lễ, Sở Dịch Lan để Thẩm Liên ngủ một giấc thật ngon.
Đến mười giờ Thẩm Liên mới dậy, cùng Sở Dịch Lan thay đồ ngồi lên xe đến nơi vừa đúng mười một giờ rưỡi.
Phùng duyệt Sơn và Trần Mộc đứng ở lối vào, phóng mắt nhìn bãi cỏ rộng bên phải phía sau họ đã đầy kín xe.
Phùng duyệt Sơn sải bước tới gần, cửa kính xe mới vừa hạ xuống một nửa, cậu ta đã chen đầu vào:
"Ủa, rốt cuộc là ai kết hôn đây? Sao em lại thành người đón khách thay anh vậy?"
Sở Dịch Lan thản nhiên nói:
"Không phải anh em à?"
Phùng Duyệt Sơn: ... Phải.
Sở Dịch Lan nói tiếp:
"Người lớn đến sớm, lát nữa anh đi mời rượu xin lỗi."
Phùng Duyệt Sơn thầm nghĩ, nhìn gương mặt rạng rỡ của anh chẳng thấy tí gì là có lỗi cả. Sau đó ngẫm lại, đâu phải người nào cũng đáng để Sở địch Lan đứng đây chào đón đâu, thế là vô cùng sảng khoái vẫy tay:
"Được rồi, giao cho em, anh với Thẩm Liên vào trong trước đi, đợi xong việc anh đưa xe cho em mượn chạy thử là được."
Chuyện nhỏ.
Thẩm Liên nhìn ra ngoài cửa sổ, xung quanh đã bày trí đâu vào đấy, cảnh sắc tự nhiên lại lộng lẫy. Sương mù trên đỉnh núi vẫn chưa tan hẳn, tựa như tấm lụa mỏng phủ lên nền xanh đậm mênh mông ẩn hiện.
Trang trại rộng lớn, chính giữa dựng một sân khấu nhỏ màu trắng, tháp ly champgane cao ngất lấp lánh dưới ánh mặt trời. Khách mời lục tục xuống xe, ai nấy đều ăn mặc xinh đẹp chỉn chu.
Phùng Duyệt Sơn nhìn theo xe của Sở Dịch Lan đi xa mới trở lại bên cạnh Trần Mộc: Em có mệt không?
Không mệt.
Trần Mộc vừa dứt lời chợt nghe thấy một tiếng trẻ con nũng nịu gọi anh ơi, anh ơi.
Phùng Duyệt Chu giống hệt anh trai mình, rất biết cách làm người ta thích.
Đến rồi à? Phùng Duyệt Sơn dang hai cánh tay ra.
Kết quả, Phùng Duyệt Chu chẳng buồn liếc nhìn đã lướt qua bên người cậu ta, lao thẳng vào lòng Trần Mộc đang hơi ngồi xổm xuống.
Phùng Duyệt Sơn: ...
Thằng nhóc này!
Trên người Trần Mộc toả ra hơi thở ôn hòa, Phùng Duyệt Chu rất thích.
Với dịp quan trọng như hôm nay, người nhà họ Phùng chắc chắn sẽ có mặt đầy đủ.
Lúc mẹ Phùng nhìn thấy Trần Mộc ngoài đời, ánh mắt lập tức sáng lên.
Ai nói con bà không có tế bào yêu đương? Là ai nói? Ai?! Mắt chọn người này, không hề thua kém bất kỳ ai cả, được không?
Bởi vì còn có chuyện khác nên họ không trò chuyện quá nhiều. Phùng Duyệt Chu đã lâu không chơi với anh trai cho nên vẫn cứ quanh quẩn bên cậu ta.
Chưa đầy mười phút sau đã trở nên thân thiết với Trần Mộc.
"Ái chà, anh thấy em trai chú sớm muộn gì cũng làm phản thôi." Ninh Tư Hàm để tài xế lái xe vào trong, còn mình dắt bạn gái xuống chào hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!