Nói một cách công bằng, trước nay Sở Dịch Lan chưa từng xem Chu Đường Tư là đối thủ của mình.
Cho dù là trên phương diện làm ăn hay là cái gì khác.
Anh chỉ không hiểu, tại sao tình cảm của Trịnh Ca lại có thể chia thành nhiều ngăn như thế.
Bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi.
Chu Đường Tư nhíu mày: "Sở Dịch Lan, anh..."
"Câm miệng." Sở Dịch Lan lạnh giọng ngắt ngang.
"Hai người đừng cãi nhau." Trịnh Ca yếu ớt lên tiếng.
Sở Dịch Lan xoay người đi. Cùng lúc đó, từ trên xe có một bàn tay vươn tới, khớp xương rõ ràng xinh đẹp nhưng không lên tiếng.
"Bọc thảm lông cho kỹ vào." Sở Dịch Lan nhắc nhở.
Tuy nói thế, anh vẫn nắm lấy bàn tay đó bước lên xe, cửa xe lập tức khép lại.
Chu Đường Tư và Trịnh Ca đều bị một màn này dọa sợ.
Xe nghênh ngang rời đi.
Trong xe là ai? Trịnh Ca đột nhiên rất tò mò.
Dường như Sở Dịch Lan cũng không để ý tới chuyện vừa rồi, mà Thẩm Liên lại càng không có khả năng nhớ tới, dù gì họ đã hôn môi rồi. Đường đường Sở gia, chẳng lẽ chối không nhận?
Nhưng trước khi vào cửa, Thẩm Liên vẫn nhắc nhở một câu: "Anh phải chịu trách nhiệm đó."
Sở Dịch Lan: "..."
Có đôi khi anh rất muốn cạy mở đầu người này ra nhìn thử xem.
Thẩm Liên vừa chào một tiếng, dì Phân đã chạy thẳng vào nhà bếp, mười phút sau, Thẩm Liên lại ngoạm được một bữa ăn khuya.
Mì tôm tươi nóng hôi hổi, toàn bộ nước canh cũng xuống bụng, Thẩm Liên cảm thấy cơn ớn lạnh ngấm từ trong xương ra đã tan biến không ít.
Vừa ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt Sở Dịch Lan đang nghiêm túc nhìn mình.
Thẩm Liên ngượng ngùng cười: "Bây giờ không được đâu."
Sở Dịch Lan: "?"
Sở Dịch Lan phải mất một hồi lâu mới hiểu ra, cũng cố kìm nén lại xúc động cho Thẩm Liên một bạt tai. Nói vớ vẩn gì đó, không thấy ánh mắt dì Phân cũng thay đổi rồi sao?
"Tôi muốn hỏi em xem có đi kiểm tra sức khỏe đúng hạn không?" Sở Dịch Lan trầm giọng.
Thẩm Liên hồi tưởng lại, "Chắc là có..."
Chủ cũ có làm một ít kiểm tra cơ bản nhưng chưa phát hiện vấn đề gì nghiêm trọng cả. Còn về cái chết do bệnh tim của trong sách, Thẩm Liên vẫn chưa có cơ hội xác nhận, cũng cho rằng bản thân sẽ không xúi quẩy đến vậy đâu.
Rõ ràng Sở Dịch Lan rất không hài lòng với câu trả lời này, "Thôi, để tôi sắp xếp."
Đây là lần thứ hai, Sở Dịch Lan đã nhận ra Thẩm Liên không được bình thường.
Lần đầu tiên là thanh niên đi từ trong nhà tắm ra, té ngã tới nỗi mắt cá chân cũng đổ máu, sau đó chính là hôm nay. Thẩm Liên nói đúng, hôn môi không đến mức thiếu oxi nhưng một người đàn ông đang độ tuổi tràn trề tinh lực lại vì thiếu một bữa cơm mà tụt huyết áp sao?
Thẩm Liên cũng không từ chối: "Vâng, cảm ơn Sở gia."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!