Chương 23: Nụ hôn đầu

Hơi thở hai người nóng hôi hổi, Thẩm Liên vẫn trong tư thế ngửa đầu rất khó chịu.

Sau đó, Sở Dịch Lan ôm lấy eo y, chỉ một bàn tay đã vòng hơn nửa eo, thật là mảnh khảnh, Sở Dịch Lan nghĩ như vậy, dùng sức nhấc Thẩm Liên lên.

Lúc này tầm mắt hai người đã nằm ở vị trí ngang nhau, ngón tay Thẩm Liên cắ. m vào kẽ tóc Sở Dịch Lan. Tóc anh đã hơi dài, sờ vào hơi đâm lòng bàn tay nhưng rất kí. ch th. ích.

Thẩm Liên để mặc cho Sở Dịch Lan hôn lên cổ mình, ý cười trầm thấp đầy mê hoặc cứ thế tràn ra ngoài.

Đương nhiên Trịnh Ca có thể nghe thấy được, sau đó dừng lại trước cửa nhà kho.

Hắn ta nhìn thấy Sở Dịch Lan đi vào, mà chỉ nơi này có người.

Sở Dịch Lan khẽ bóp lấy bên eo Thẩm Liên, Thẩm Liên lập tức r. ên rỉ ra tiếng.

Lúc này càng rõ ràng hơn, vừa nghe đã biết bên trong đang làm gì. Trịnh Ca ngớ người ra, hai má lập tức ửng hồng nhưng lại tò mò người bên trong là ai...

Thế mà hắn ta còn vươn tay gõ lên cửa: Có người không?

ĐM!

Thẩm Liên nổi giận, đang chuẩn bị mở miệng mắng thì đã thấy Sở Dịch Lan đá mạnh lên cửa tạo ra một tiếng vang thật lớn, người bên ngoài sợ tới mức chạy trối chết.

Đến lúc này thật sự đã không còn ai nữa, Thẩm Liên thở hổn hển cười hỏi:

"Không sợ Trịnh Ca đau lòng sao?"

Sở Dịch Lan ngậm lấy môi y, chẳng muốn nghe người này nói thêm một lời nhảm nhí nào nữa.

Hai người chìm đắm trong biển tình dập dìu nhấp nhô, linh hồn tựa như gặp được nhau ở nơi hoang tàn tận cùng trên thế giới, không có gì che lấp, buông thả toàn bộ khát vọng của bản thân, sau cùng ôm chằm lấy nhau nhảy từ trên chỗ thật cao xuống dưới.

Không biết qua bao lâu, Sở Dịch Lan mới buông Thẩm Liên ra.

Thẩm Liên đã không thể đứng vững, chỉ có thể dựa vào anh.

Sở Dịch Lan.

Hửm?

"Đừng xem em là một món đồ, cũng đừng thăm dò và chỉ có cảm giác mới mẻ với em."

...

Thẩm Liên nói: Anh thử yêu em đi.

Sở Dịch Lan muốn đối mặt nói một câu với Thẩm Liên nhưng Thẩm Liên lại tựa như con tôm chân mềm. Anh nhấc người y lên mấy lần, cuối cùng cảm thấy không thích hợp mới vươn một bàn tay ra khẽ nâng mặt Thẩm Liên lên, nhíu mày hỏi: Làm sao vậy?

Không có sức lực.

Thẩm Liên cũng không biết tại sao, y thử cử động đầu ngón tay, tê dại,

"Sở gia, hình như em tụt huyết áp."

Sở Dịch Lan nghe vậy ôm ngang lấy Thẩm Liên, sải bước đi nhanh lên lầu.

Trên đường đi, Thẩm Liên chỗ nào cũng mềm oặt nhưng lại mạnh miệng, vẫn luôn nhấn mạnh với Sở Dịch Lan đây là do không ăn cơm tối mới thành ra thế này, chứ không có liên quan gì tới hôn môi cả. Y là một người đàn ông mạnh mẽ, rất mạnh! Một đêm bảy lần đơn giản như húp một chén canh vậy!

Sở Dịch Lan rũ mắt nhìn Thẩm Liên, như đang nhớ kỹ câu nói này.

Da đầu Thẩm Liên lập tức giật nảy lên, cuối cùng cũng im lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!