"Trịnh Ca, lần này Sở tổng không sang đây tìm anh ha."
Ngô Thành, người khi trước có xung đột với Thẩm Liên ở trước cửa phòng trang điểm lúc này đang đứng bên cạnh Trịnh Ca, giọng điệu chế nhạo, đáy mắt lại có hâm mộ bị cố ý che giấu đi.
Gã có biết chút ít về mối quan hệ đầy gút mắt này.
Hai vị Thái Tử đều chết mê chết mệt Trịnh Ca, dâng thật nhiều tài nguyên tới trước mặt, ai mà không rung động?
Còn về Thẩm Liên, trong lòng Ngô Thành tràn ngập khinh thường.
Nhưng lý do khiến gã khinh thường không phải chướng mắt bộ dáng la li. ếm của Thẩm Liên, bởi vì nếu có một cơ hội, có lẽ Ngô Thành sẽ còn li. ếm dữ dội hơn vậy nữa ấy. Gã chỉ là thất vọng vì người tham gia trong đó không phải là bản thân mình mà thôi.
Thậm chí gã còn hay đặt mình vào đó, cảm thấy bản thân có thể làm tốt hơn Thẩm Liên, sẽ không đến mức rơi vào kết cục người người hô đánh như y.
Trịnh Ca mím môi cười nhạt:
"Tôi với Sở tổng chỉ là bạn bình thường thôi."
Tuy nói thế nhưng Trịnh Ca cũng thầm thấy kinh ngạc.
Trước đây mỗi trường hợp có mặt mình thì ánh mắt Sở Dịch Lan đều sẽ luôn dành cho mình. Thời gian lâu rồi, Trịnh Ca cũng quen, dần dần không thấy sợ hãi nữa, lại càng cảm thấy buồn bực hơn.
Hắn ta không thích sự âm u trên người Sở Dịch Lan, mà trái lại, Chu Đường Tư tự tin ngạo mạn mới là phương hướng mà hắn ta muốn theo đuổi.
Trịnh Ca nghĩ đến đây đột nhiên trái tim đập nhanh hơn, lại là sự bất an quen thuộc đó. Hắn ta vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Sở Dịch Lan, lại phát hiện ánh mắt đối phương dừng trong một góc của tiệc rượu, lại nhìn theo, đã thấy sườn mặt trắng nõn lạnh lùng của Thẩm Liên.
Trái tim Trịnh Ca chợt nảy lên, Sở Dịch Lan đang ngắm Thẩm Liên?!
Giây tiếp theo, Sở Dịch Lan thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nghe Ninh Tư Hàm nói gì đó.
Chắc chỉ là ảo giác thôi, Trịnh Ca thầm nghĩ.
Bên này, Thẩm Liên uống một ly rượu Sake xuống bụng. Sự đe dọa trong dự đoán không tồn tại, ngồi trước mặt y không phải ông chủ của Hưng Đồ mà là một công ty giải trí khác
- tổng giám đốc của truyền thông Sao Mai. Nhưng sự dụ dỗ trong ánh mắt đó lại quá rõ ràng.
Phương Thịnh
- Tổng giám đốc Sao Mai, khoảng bốn mươi tuổi, không phải là một người đàn ông trung niên đầu hói bụng bia, mà trái lại dáng người được giữ rất tốt, hai bên thái dương hơi muối tiêu, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, đeo mắt kính, mặt mày không tính quá xuất sắc nhưng khí chất rất tao nhã.
Phương Thịnh ném ra cành ô liu, đồng thời trong mắt lại không che giấu được sự thích thú dành cho Thẩm Liên.
Sao Mai, có nhiều con đường, bước được vào đó, Thẩm Liên sẽ có một bước phát triển mới, càng đừng nói nếu y có thể trở thành đầu quả tim của Phương Thịnh.
Thẩm Liên nâng ly rượu lên, thái độ khiêm tốn:
"Cảm ơn Phương tổng cất nhắc, tiếc là tôi không có ý định này."
Phương Thịnh hơi nhướng mày lên,
"Một cơ hội tốt như vậy, cậu chắc chứ?"
Thẩm Liên: Chắc chắn.
Nói cho cùng thì Thẩm Liên đã quen thói kiêu ngạo, đời trước ở những giai đoạn khó khăn nhất cũng chưa từng dựa vào ai để hướng lên trên. Sống lại một đời đối với Thẩm Liên cũng như vậy, càng đừng nói đời này y gặp được Sở Dịch Lan.
Thẩm Liên thích ai, tình cảm dành cho đối phương nhất định phải sạch sẽ.
Phương Thịnh thấy Thẩm Liên nghiêm túc, không phải chiêu lạt mềm buộc chặt tuy rất bất mãn nhưng lại càng rung động hơn. Đàn ông trên đời đều có h. am mu. ốn chinh phục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!