Chương 2: Em có thể luyện tập thêm

Sở Dịch Lan có một chất giọng rất hay, trầm thấp, quyến rũ, giờ phút này lại lộ ra nguy hiểm: "Hả giận thì thế nào? Còn chưa hả giận lại làm sao?"

Ngụ ý, dù gì thì gì cậu cũng chết chắc rồi.

Thẩm Liên nheo mắt lại, từ xương cụt chợt có từng trận tê dại vọt tới.

Ông trời ơi, nói ông không biết phải trái, ông còn rất có nghĩa khí. Giọng nói của Sở Dịch Lan làm eo y mềm nhũn ra.

Quả nhiên, người lâu rồi không được ăn thịt, một khi ăn sẽ muốn mạng.

Tầm mắt Sở Dịch Lan khẽ lướt xuống thấp, không khỏi dừng trên xương quai xanh trắng nõn của Thẩm Liên, rất đẹp nhưng hơi gầy.

Thẩm Liên cười: "Nếu Sở gia hả giận rồi thì xin hãy nương tay tha cho em một lần. Còn chưa hả giận, có thể lại tạt thêm một ly nữa."

Ai ngờ lời này lại khiến người đàn ông nổi giận. Sở Dịch Lan khom lưng nắm lấy cằm Thẩm Liên, ghé sát vào một chút, "Nương tay? Cậu nhìn xem vết sẹo trên mặt tôi này, cảm thấy tôi sẽ nương tay cho cậu sao?"

"Sẹo thì sao?" Thẩm Liên nói rồi không khỏi vươn tay, xem chừng là muốn chạm vào nó.

Trong mắt Sở Dịch Lan chợt trở nên đen tối, bắt lấy cổ tay Thẩm Liên, "Muốn chết?"

"Có sẹo hay không, đều đẹp." Thẩm Liên phát ra từ tận đáy lòng.

Y cũng ghé sát vào hơn, lúc này mặt hai người gần như là đối diện nhau, chóp mũi chỉ cách nửa ngón tay, ngay cả tiếng hít thở của nhau cũng đều rõ ràng.

Mùi rượu nồng nặc hòa với mùi gỗ trầm hương.

Quả nhiên là gu của mình, Thẩm Liên khẳng định.

Mùi hương giống đực đánh thẳng vào mặt khiến người ta phải mê muội này, Trịnh Ca đúng là thứ không biết nhìn hàng mới chê.

Đáy mắt Sở Dịch Lan hiện lên lạnh lẽo, đẩy Thẩm Liên ra.

Thẩm Liên cũng hiểu được hành động này, dù gì không ai biết Thẩm Liên đã đổi tim thành người khác, mà trong mắt Sở Dịch Lan thì y chính là đầu sỏ hại anh bị hủy gương mặt.

"Qua ngày mai, tên của cậu sẽ hoàn toàn biến mất khỏi giới giải trí, chuẩn bị tiền bồi thường hợp đồng chưa?" Sở Dịch Lan không ngại để lộ mục đích của mình, anh chính là muốn đuổi tận giết tuyệt.

Ai ngờ Thẩm Liên lại không đổi sắc mặt: "Chưa chuẩn bị, cho nên từ tận đáy lòng em mong Sở gia sẽ thương xót."

"Dựa vào cái gì?"

"Chuyện đêm đó trong nhà gỗ, thật sự không phải do em làm."

Thẩm Liên không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào liên quan tới chuyện này trong ký ức của chủ cũ, cho thấy có khác thường. Lúc chủ cũ tỉnh lại thì đã ở bệnh viện, có thể thấy trong toàn bộ quá trình này hắn rất có khả năng vẫn luôn trong trạng thái hôn mê.

"Cậu giả vờ gì chứ?" Người đàn ông vừa rồi trả lời câu hỏi của Thẩm Liên không nhịn được.

Hắn là bạn của Sở Dịch Lan, tên Phùng Duyệt Sơn.

"Ai chẳng biết cậu là con chó la li. ếm Chu Đường Tư, ngay cả Trịnh Ca cũng không ít bị cậu hãm hại. Người phóng hỏa đêm đó trừ cậu ra thì còn có thể là ai nữa?"

"Tôi không thừa nhận chuyện phóng hỏa nhưng nhằm vào Trịnh Ca thì không phản bác."

Phùng Duyệt Sơn hừ lạnh, cảm thấy lời Thẩm Liên nói tựa như đang đánh rắm.

Thẩm Liên đã có hơi bất cần đời, ánh mắt rời rạc, sau đó đột ngột cười một tiếng, tựa như là có thứ cảm xúc gì đã nhịn đến mức tận cùng, không muốn nhịn thêm nữa vậy.

Thẩm Liên nhìn về phía Sở Dịch Lan, gằn từng chữ, "Nếu không đuổi Trịnh Ca đi thì làm sao anh sẽ nhìn về phía em?"

Đôi con ngươi Sở Dịch Lan chợt co rụt lại!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!