Nghe thấy những lời này của Thẩm Liên, trên mạng đã bùng nổ.
[Con dao vừa mới giơ lên đã đặt trở về chỗ cũ. Này, nghe không giống đang miêu tả Chu Đường Tư lắm.]
[Chỉ có thể nói, Thẩm một đầu chỉ nghĩ yêu đương nào đó đã tỉnh ngộ rồi nhưng không nhiều lắm. Bịa đặt ra mấy thứ này, cho rằng chúng tôi là đồ ngốc sao?]
[Đã nói rồi, vòng bạn bè của cậu ta chỉ có bao nhiêu đó, đã sớm bị cư dân mạng moi ra sạch rồi. Trong số đó, không có ai để đầu đinh lại đẹp trai cả, được chứ?]
Đúng vậy, một người đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, đối với những người biết quá rõ về bạn thì biểu hiện của bạn như là đang giả vờ vậy.
Khi trước lúc Thẩm Liên bị đưa lên hot search, cả gia phả cũng đã bị lục lọi một phen rồi. Không nói quá, có lẽ antifan và fan nhà khác còn hiểu rõ bản thân y hơn chính y nữa.
Đối với lý do thoái thác này của Thẩm Liên, phần lớn mọi người đều rất bình tĩnh, không khỏi cười nhạt.
[Nhưng tôi thấy vẻ mặt của Thẩm Liên, không giống giả...]
[Chị gái lầu trên, nếu cô không chê thì đi xem thái độ khi Thẩm Liên la li. ếm Chu Đường Tư hồi trước đi, đó mới gọi là chân thật.]
Vô hình trung, thành kiến của cư dân mạng dành cho Thẩm Liên đã có thêm một tầng bảo vệ.
Ai có thể nghĩ đến, người này vừa ra tay đã trở thành quân át chủ bài chứ.
Rõ ràng Chu Oánh Ngọc cũng cho là như vậy, cô cảm thấy hơi đột ngột và kinh ngạc nhưng sau khi ngẫm lại, vạch rõ giới hạn với Chu Đường Tư chính là một trong những cách thức xoay chuyển dư luận nhanh nhất hiện giờ.
Thẩm Liên nướng cá xong, tìm mấy cái lá lớn gói lại, bọc bùn đất xung quanh để giữ nóng, sau đó cùng Chu Oánh Ngọc đi trở về đường cũ.
Chu Oánh Ngọc tự đan vòng hoa, gặp phải chỗ hơi vụng về, Thẩm Liên sẽ nhận lấy xử lý giúp cô. Hai người đi một chút dừng một chút, không thiếu đồ ăn cũng không thiếu nước uống, quả thật rất thoải mái tự tại.
Mà hai đội khác đã có thể dùng rối loạn để hình dung.
Tuy Triệu Lâm và Phương Khoa chỉ có hai người nhưng cũng động não tự chế ra cái xiên cá, rồi dùng dây leo đan tạm thành một tấm lưới, biện pháp gì cũng dùng hết. Tuy không nghịch thiên như Thẩm Liên, tốt xấu cũng bắt được cá. Nhưng cả người ướt sũng, mồ hôi nhễ nhại.
Còn về phía Trịnh Ca, chỉ đổ mồ hôi vô ích chứ kết quả thì rất thảm hại.
Lý Gia Bác trông thì ổn nhưng không dùng được, mang theo gánh nặng thần tượng, không dám làm này không dám làm nọ. Nhưng cá hoang dại lại mặc kệ bạn có gánh nặng gì, vù một phát đã bỏ chạy thật xa.
Nước sông lạnh, một người con gái như Phùng Túc Túc chẳng bao lâu đã chịu không nổi.
Mà Trịnh Ca, máy bay hạng nặng trong đám ăn hại, còn không bằng Lý Gia Bác nữa, lại cộng thêm vết thương cũ nơi mắt cá chân vẫn đau râm ran, cho nên cũng chỉ làm liên lụy tới đồng đội mà thôi.
Đây mới là khắc họa chân thật của [Ngôi sao mạnh dạn hướng về phía trước]. Mấy mùa trước, khách mời gặp phải hoàn cảnh khó khăn thế này đều là rất bình thường, tuyệt đối không giống như Thẩm Liên!
Tổ đạo diễn nhẹ nhàng thở ra, thấy vậy cũng không phải vấn đề của họ, mà là vấn đề của Thẩm Liên.
[Đột nhiên phát hiện Oánh Ngọc rất hợp với phong cách nữ chính cuộc sống nơi ruộng nương này.]
[Phía trước có người thấy cô ấy quê mùa, nhưng tôi lại không cảm thấy như vậy, mặt mũi rõ ràng rất xinh đẹp.]
Con đường đến điểm chung cuộc dài đằng đẵng.
Có lẽ do có người làm bạn lại thêm tâm trạng thoải mái, đến lúc mặt trời lặn Thẩm Liên và Chu Oánh Ngọc đã tìm tới nơi rồi.
Lại trò chuyện trong chốc lát, Thẩm Liên lấy cá ra, cùng Chu Oánh Ngọc mỗi người một con.
Có thể là do cá hoang dại, lại thêm mùi thơm thoang thoảng của lá cây xen lẫn bùn đất, Chu Oánh Ngọc cảm thấy vô cùng ngon miệng.
Ăn được một nửa, Triệu Lâm và Phương Khoa cũng tới. Hai người khom lưng, mỗi người chống một cây gậy, thở hồng hộc tựa như ông lão tám mươi tuổi vậy, trông vô cùng chật vật.
Họ vừa nhìn thấy cá trên tay Thẩm Liên và Chu Oánh Ngọc cũng không thèm nhúc nhích nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!