Cướp không được cái sọt, một đoàn người chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Liên.
Thẩm Liên nhún vai,
"Bọn tôi đi trước, các vị cố lên."
Triệu Lâm chống eo bất đắc dĩ cười, được thôi.
Trịnh Ca
- người vốn nên được ngàn người theo dõi của chương trình này, trừ được fan tâng bốc và gương mặt hơn người ra thì biểu hiện quả thật quá bình thường.
Mà hiện giờ, nếu bàn về gương mặt thì loại lóa mắt, ung dung thản nhiên của Thẩm Liên dường như cũng phải khiến hắn ta không thể so sánh được.
Trịnh Ca nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Liên, đáy mắt có âm u chợt lóe qua. Hắn ta mím môi, đây là biểu hiện thường thấy khi hắn ta cảm thấy bất an.
Hì hì! Chu Oánh Ngọc trốn trong một bụi cây, nhìn thấy Thẩm Liên mới dám đi ra.
Thẩm Liên cũng ngạc nhiên, y nhớ rõ Chu Oánh Ngọc rất sợ những nơi thế này bởi vì có nhiều sâu.
Tiếp đó, y chỉ lên bả vai Chu Oánh Ngọc.
Phía trên có một con bọ rùa.
Chu Oánh Ngọc quay đầu nhìn thấy, vẻ mặt lộ ghê tởm nhưng không thét lên hoặc tìm người giúp như trước mà là hít sâu một hơi, vươn tay búng nó đi.
Dường như cũng không khó khăn lắm.
Thẩm Liên giơ một ngón cái lên: Tiến bộ rất nhiều.
Hì hì! Chu Oánh Ngọc được thực lực kéo theo, cảm thấy Thẩm Liên còn cất giấu vô số sát chiêu, vô cùng hào hứng hỏi: Kế tiếp làm gì?
"Vừa rồi nhân viên nói với tôi, nhiệm vụ thứ ba là đến địa điểm kết thúc, cố gắng chờ tới tám giờ tối."
Chu Oánh Ngọc chớp mắt mấy cái, nghe thì có vẻ đơn giản nhưng bây giờ mới mấy giờ? Dưới tình huống không có nước không có đồ ăn, gắng gượng tới tám giờ tối?
Họ còn chưa ăn cơm trưa nữa!
Nhưng thoáng chốc Chu Oánh Ngọc đã nhớ ra, họ có cá!
Nhưng cũng không thể ăn sống được!
Thẩm Liên cong môi cười, trong màn ảnh có vẻ rất tự tin, lúc này khiến cho một đám người trẻ mới vừa tiến vào mê đắm đến loạn xà ngầu.
[A a a a a a!
Ai vậy? Tôi muốn theo đuổi!]
[Cô gái nhỏ, cuộc đời cô còn dài, nên lựa chọn một thần tượng đáng tin chứ đừng vội vàng tiêu hao nhiệt tình trên người Thẩm Liên.]
[Cút đi! Người ta là đàn ông đích thực, chỉ thích Thẩm Liên đấy thì thế nào!]
[Chị gái lầu trên, tôi rất phục cô.]
"Tôi biết nhóm lửa nhưng rất phiền phức." Thẩm Liên giơ tay phải bị thương lên hỏi Chu Oánh Ngọc,
"Ôm cây đợi thỏ, có biết không?"
Chu Oánh Ngọc: ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!