Trong phòng khách, âm thanh đồ đạc bị đập phá không dứt bên tai.
Đôi con ngươi Sở Dịch Lan đỏ tươi, vươn tay bóp lấy cổ Thẩm Liên.
Sức lực Thẩm Liên không bằng anh nhưng tốc độ rất nhanh, đấm một cú lên vai Sở Dịch Lan.
Mẹ nó! Sở Dịch Lan đá bay cái ghế bên chân.
Thẩm Liên đẩy Sở Dịch Lan ra, đồng thời mượn lực nhào về trước, gập đầu gối húc về nơi nào đó không thể nói rõ của Sở Dịch Lan.
Sở Dịch Lan nhanh tay lẹ mắt bảo vệ, ngẩng đầu khiếp sợ nhìn Thẩm Liên: Cậu làm thật á?!
Hai người đánh nhau cả buổi trời, đập vỡ không ít đồ đạc nhưng thật sự cũng chưa có ai bị thương cả.
"Sao anh không chọc tôi tức chết đi?"
Thẩm Liên bắt lấy cổ áo sơ mi của Sở Dịch Lan, dáng vẻ quyết không bỏ qua,
"Anh không xóa Trịnh Ca thì, con mẹ nó, tôi sẽ cút ngay lập tức!"
Một cách uy hiếp thật là mới mẻ độc đáo!
Sở Dịch Lan một đầu dấu chấm hỏi:
"Không phải cậu vừa mới xóa rồi sao?"
"Tôi nói là về sau không được thêm lại nữa!"
Sở Dịch Lan nhíu mày:
"Tôi là loại người hèn mọn vậy sao?"
Thẩm Liên nghiêm túc quan sát Sở Dịch Lan, như đang suy xét tính chân thật của những lời này.
"Lời này là do anh tự nói đó." Giọng Thẩm Liên hơi dịu xuống.
Y cúi người tới gần, chóp mũi đụng tới chóp mũi Sở Dịch Lan, ngửi vài cái tựa như một con thú nhỏ.
"Đừng để tôi ngửi thấy mùi của những người khác." Thẩm Liên nói rồi chậm rãi cúi đầu, răng nanh cắn lên cổ áo vướng víu của anh, đẩy sang một bên.
Sở Dịch Lan đột nhiên hít sâu một hơi.
Anh cảm nhận được răng nanh hơi lộ bén nhọn của Thẩm Liên kề sát bên cổ mình, giống như chỉ một giây nữa thôi là có thể cắn ra hai cái lỗ máu vậy.
Giương nanh múa vuốt, có thể ngoan ngoãn, cũng có thể nổi điên, cuối cùng Sở Dịch Lan đã biết thêm một Thẩm Liên hoàn toàn mới.
Tính chiếm hữu đen kịt nơi đáy mắt Thẩm Liên vừa rồi làm anh thấy mà cũng phải kinh hãi.
Nhưng đồng thời, một loại quyến rũ, hưng phấn xông thẳng vào đại não, k. ích thí. ch Sở Dịch Lan đến nỗi huyệt thái dương điên cuồng giật nảy lên, cũng quên luôn hỏi tội Thẩm Liên.
Thẩm Liên không nói sai.
Trịnh Ca trông thì hiền lành không có ác ý nhưng lại đa tình, hắn ta vẫn luôn ỡm ờ hứa hẹn với Sở Dịch Lan, lại trao toàn bộ tình cảm cho Chu Đường Tư.
Đây không phải là thứ Sở Dịch Lan muốn.
Nó thậm chí trở thành khởi nguồn sự thống khổ của Sở Dịch Lan.
Từ rất sớm trước đây Sở Dịch Lan đã phát hiện, anh không giống người bình thường, một khi anh có hứng thú với một thứ gì đó thì tuyệt đối phải có được nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!