Chương 11: Anh hét cái mốc xì!

Tiền Cao không biết Phùng Duyệt Sơn, càng không thể tiếp xúc tới Sở Dịch Lan, chỉ cảm thấy nhóm người này sang quý, vừa nhìn đã biết là người không thiếu tiền.

Trong đó có một người trông khá quen, Tiền Cao cố gắng nhớ lại. Nhớ ra rồi, đối phương là cậu ấm của một công ty truyền thông nào đó!

Thật ra, vị cậu ấm này cũng chỉ là một tùy tùng nhỏ bé của Phùng Duyệt Sơn mà thôi.

Trong bầu không khí yên tĩnh, Sở Dịch Lan mở miệng:

"Sao không nói với tôi?"

"Em cũng không nghĩ tới." Thẩm Liên trả lời, giọng nói nghe càng thêm đáng thương:

"Còn nữa, em không có phương thức liên lạc của anh."

Mọi người: ...

Phùng Duyệt Sơn tặc lưỡi lắc đầu, xem bộ dáng đóa hoa bé nhỏ yếu ớt này.

Tiền Cao lại có cảm giác nứt toạc vô cùng vớ vẩn. Không phải chứ, người vừa mới ở trong phòng phát ra bạo lực là ai?!

Chẳng bao lâu, Lưu Khải Thịnh đã ôm đầu tóc giả đi ra. Gã tức giận không thể át, lập tức đẩy Tiền Cao đang chắn trước mặt ra, cao giọng gào lên,

"Đồ đê tiện Thẩm Liên đâu?"

Sở Dịch Lan nghe vậy nhấc mí mắt lên, mưa gió sắp đến.

"Rửa miệng cho gã đi."

Hai vệ sĩ đi từ phía sau ra, mỗi người bắt lấy một bên Lưu Khải Thịnh.

Tức giận trên mặt Lưu Khải Thịnh chưa kịp tan thì đã bị khó hiểu và sợ hãi thay thế, vẻ mặt vô cùng buồn cười.

"Được rồi, anh giao lại nơi này cho em đi."

Phùng Duyệt Sơn mở miệng,

"Tốt nhất anh nên mang..." Phùng Duyệt Sơn đắn đo một lúc mới nói tiếp,

"... Con chim sẻ của anh đi khám xem thương tích có nặng không?"

Dù gì nhìn Thẩm Liên lung lay tựa như có thể té xỉu ngay lập tức vậy.

Bỗng nhiên Tiền Cao cảm thấy lỗ tai mình như có vấn đề, chim sẻ? Chim sẻ gì?! Từ khi nào Thẩm Liên đã trèo lên cành cao rồi?

Giây tiếp theo, Phùng Duyệt Sơn túm lấy cổ Tiền Cao, dùng sức không nhẹ,

"Đi, không phải uống rượu sao? Hôm nay tôi cho các người uống đủ."

Tính luôn cả Lưu Khải Thịnh là năm người, không một ai trốn thoát.

Không phải Phùng Duyệt Sơn muốn giúp Thẩm Liên, mà Thẩm Liên hiện giờ là người của anh em hắn. Cho dù là một món đồ chơi hay là hứng thú nhất thời thì khi đóng cửa lại cũng là chuyện riêng của nhà mình, không tới phiên đám người thấp kém đó tới chèn ép Thẩm Liên.

Còn nữa, không thấy Sở Dịch Lan tức giận sao?

"Thẩm Liên? Thẩm Liên!" Tiền Cao run rẩy gọi hai tiếng đã bị Phùng Duyệt Sơn bịt miệng lại.

Thẩm Liên không quan tâm tới gã, Tiền Cao cũng không phải thứ gì tốt.

Mấy người vừa đi, tựa như cũng rút toàn bộ xương cốt của Thẩm Liên đi theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!