7.
Ông Cảnh Vũ nhìn Tạ Quyết đứng ngoài cửa, nháy mắt thất thần, ký ức tràn về.
Ký ức tốt đẹp rất ít, sau khi thành thân, bọn họ chỉ ở Vân huyện ba tháng. Sau đó liền theo hắn đến Kim Đô, lại không đầy nửa tháng sau, Tạ Quyết liền vào Kiêu Kỵ quân, mỗi tháng cũng chỉ trở về một đến hai lần. Mỗi lần chạm mặt đều là vội vàng, nói với nhau cũng chưa được mấy câu.
Nếu nàng không bắt chuyện, với tính tình của Tạ Quyết cũng sẽ không nói lời nào, dần dà, thành thân ba năm, chỉ cảm thấy bọn họ ở trên giường là hoà hợp nhất, nhưng lúc xuống giường lại luôn không có chuyện gì để nói.
Lâu ngày, tâm liền lạnh dần.
Mà tâm nàng hoàn toàn lạnh là khi nghe tin hắn chết trận.
Anh Nương thủ đoạn ti tiện, mười câu ả nói đến chín câu đều là giả, toàn bộ co the cháu quý tộc Kim Đô cũng không phải không biết gì, chỉ là muốn xem chuyện cười thôi.
Ông Cảnh Vũ làm sao lại nhìn không ra, hơn nữa nàng cũng chưa từng quan tâm đến lời nói của Anh Nương.
Cái nàng để ý, là hắn không cùng nàng nói rõ ràng, không có hỏi ý kiến của nàng liền đem cái người xén chút trở thành quý thiếp của hắn vào phủ.
Nàng để ý là thái độ của hắn, chỉ vì nàng không phải người quan trọng, nên hắn cũng không cảm thấy lời giải thích là việc quan trọng.
Mà nàng, ở trong lòng hắn không có một chút trọng lượng.
Mọi suy nghĩ đều bị Dương mụ cùng Lý mụ kéo về, ánh mắt di chuyển qua liền thấy hai người vốn dĩ đang quỳ bây giờ đang xụi lơ trên mặt đất.
Bắt nạt kẻ yếu, cũng chỉ có như vậy.
Ông Cảnh Vũ né tránh ánh mắt nhạy bén của Tạ Quyết, từ nhuyễn tháp đứng lên, khẽ gọi: " Phu quân "
Tạ Quyết nhẹ gật đầu, bước vào trong.
Hắn vào trong phòng, ngồi xuống một bên nhuyễn tháp, tay trái đặt lên trên bàn, ánh mắt thản nhiên nhìn hai bà mụ.
Lãnh đạm hỏi: " Ta rời đi hai ngày, phát sinh chuyện gì? "
Hai bà mụ sợ choáng váng, nhất thời không phản ứng kịp. Nhưng Minh Nguyệt là nha đầu thông minh, bùm một tiếng quỳ xuống, nước mắt nói rơi là rơi, nhanh đến mức hai bà mụ phải tặc lưỡi.
Minh Nguyệt tuy lau nước mắt, nhưng lời nói vẫn thực rõ ràng: " Hai bà mụ độc ác này suýt chút nữa khiến nương tử sinh non, cầu hầu gia làm chủ cho nương tử "
Tạ Quyết hơi nhíu mày, giống như đang suy ngẫm lời nói của nàng ta. Hai giây sau phản ứng lại lời nói của Minh Nguyệt, mắt đen dài hẹp khẽ mở ra, quay đầu nhìn thê tử: " Có tin vui? "
Ông Cảnh Vũ khẽ gật đầu, thấp giọng: " Vâng "
Kiếp trước lúc sinh non, lão thái thái không cho người báo với Tạ Quyết, miễn cho hắn ở trong quân phân tâm, chờ đến khi Ông Cảnh Vũ đang nằm trong phòng dưỡng cơ thể mới trở về.
Đêm đó hắn biết nàng sinh non, cả hai trầm mặc cả đêm.
Hai bà mụ hại nàng, lão thái thái vì sợ tôn nhi trách móc bà, cho nên liền đuổi hắn đi sớm.
Chờ đến khi Tạ Quyết trở về lần nữa, giống như hết thảy mọi chuyện đã trôi qua, cũng không cần hắn nhúng tay vào.
Hắn tại trong phủ ở mấy ngày, chỉ nói với nàng một câu "sau này còn có thể có hài tử", liền trở về quân doanh.
Trong thời gian đó, Ông Cảnh Vũ cũng từ từ thoát ra khỏi cảm xúc mất con.
Hiện tại hài tử được bảo vệ, Tạ Quyết tâm tình vẫn bình tĩnh, đối với nàng mà nói cũng không quá bất ngờ.
Dương mụ đã hoàn hồn, run rẩy nói xạo: " Lão phụ thực sự không biết nương tử mang thai, chỉ nghĩ để cho nương tử sớm đem quy củ học xong, cho nên có chút hà khắc, kính xin hầu gia minh giám "
Tạ Quyết nghe vậy, không biết đang suy nghĩ cái gì, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!