Chương 10: (Vô Đề)

9.

Trử Ngọc Uyển ầm ĩ náo loạn một phen, không tránh khỏi kinh động đến lão thái thái cùng Nhị phòng.

Lão thái thái đã có tuổi, ngủ không được sâu, vừa tỉnh liền phái người chạy đi nghe ngóng.

Lão thái thái gọi tỳ nữ gác đêm hỏi nàng ta xảy ra chuyện gì, nhưng nàng ta cũng không biết, chỉ nói nương tử nửa đêm bỗng nhiên động thai khí, Trử Ngọc Uyển vội vã đi tìm đại phu.

Lão thái thái giật mình, lập tức từ trên giường đứng dậy, mặc lại quần áo liền vội vàng đi đến Trử Ngọc Uyển.

Nhị phòng cũng qua rất nhiều người, có xem náo nhiệt, cũng có thực tâm lo lắng, cũng có bị bắt đến.

Lại nói Lý mụ cùng Dương mụ là người bên cạnh lão thái thái, cũng là quản sự ma ma trong phủ, hôm qua náo lớn như vậy, bên Nhị phòng cũng biết, nhưng sợ lại nghĩ là tiếp tay làm việc xấu, cho nên không ai dám đi nghe ngóng.

Đêm nay lại động tĩnh lớn, nếu không đi thì không ổn.

Cửa chính của Trử Ngọc Uyển đứng đầy người, cũng đều không biết xảy ra chuyện gì, Tống bà tử vội vàng ngăn Minh Nguyệt đang bưng nước ấm ở hành lang.

" Nương tử đến cùng làm sao vậy? "

Minh Nguyệt gấp đến độ lắc đầu: " Nô tỳ cũng không biết, chỉ biết một khắc trước chợt nghe nương tử kinh hô, như là bị thứ gì đó doạ sợ "

Dứt lời, nàng vội vàng đi qua người Tống bà tử, đem nước ấm đi vào trong phòng.

Cửa phòng mở ra một nửa, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn vào, nhưng đều không nhìn được gì.

Tống bà tử lui trở lại sau lưng lão thái thái: " Lão phu nhân chớ lo lắng, tiểu chủ tử chắc chắn sẽ không sao "

Lão thái thái vẫn như cũ khuôn mặt đầy lo lắng, đại nhi tử cùng tôn nhi, bây giờ lại đến tằng tôn của bà sao đều gặp tai ương thế này?

Nhị phòng Tạ nhị thẩm cũng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía lão thái thái, dịu dàng nói: " Đúng nha, mẫu thân chớ lo lắng, cháu dâu cùng hài tử trong bụng chắc chắn sẽ gặp dữ hoá lành "

Lão thái thái cũng không thèm để ý nàng ta, chỉ chau mày nhìn cửa phòng.

Trong phòng, Tạ Quyết mày cũng thật lâu chưa giãn ra, nhìn Minh Nguyệt lau mồ hôi cho thê tử, hắn trầm mặc lên tiếng: " Đi lấy quần áo cho nương tử "

Quần áo trên người Ông Cảnh Vũ sớm đã ướt đẫm mồ hôi, giống như vừa mới vớt ở dưới nước lên.

Đến tột cùng là mơ thấy thứ đáng sợ gì, mới có thể doạ nàng thành như này?

Tạ Quyết phỏng đoán chẳng lẽ lại mơ thấy hắn biến thành mãnh thú ăn thịt nàng, cho nên lúc mở mắt nhìn thấy hắn, mới kinh hãi lớn như vậy?

Minh Nguyệt lau mồ hôi cho chủ tử, nghe hầu gia nói như vậy, bận bịu đi lấy quần áo khác.

Tạ Quyết ngồi xuống mép giường, đôi tay to lớn đặt trên quần áo nàng, cởi ra hai bên đầu vai, làn da trắng như tuyết lộ ra.

Ông Cảnh Vũ lúc này bụng đau khó chịu, tâm đều đặt tại đứa nhỏ, Tạ Quyết làm cái gì, nàng đều không có thời gian để ý.

Quần áo toàn bộ được lột xuống, Minh Nguyệt lúc này cũng trở về, Tạ Quyết để cho nàng ta thay quần áo cho Ông Cảnh Vũ.

Ngoài viện hồi lâu không có tiếng động, ước chừng nửa canh giờ sau, hạ nhân vội vàng dẫn đại phu vào.

Đại phu vào trong phòng xem xét tình hình, theo sau liền châm cứu, ước chừng một khắc, Ông Cảnh Vũ mới chậm rãi bình ổn lại được.

Tạ Quyết cùng đại phu từ trong phòng đi ra, lão thái thái sốt ruột đi lên trước hỏi: " Thế nào rồi? "

Đại phu thi lễ, nghiêm túc nói: " Hài tử trong bụng chưa đủ hai tháng, thai nhi vẫn còn chưa ổn định, tránh mệt nhọc cùng cảm xúc dao động, nhưng nương tử hai thứ này đều bị, vừa rồi đã châm cứu qua, xem như không còn gì đáng ngại, nhưng... "

Đại phi dừng một chút, mới tiếp tục nói: " Nhưng nếu lại tái diễn một hai lần nữa, sợ rằng không cần tại hạ nói rõ... "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!