Phóng viên vừa ghi chép vào sổ tay, vừa ngẩng đầu lên tự giới thiệu với bố mẹ, anh chị dâu của tôi.
Bố mẹ tôi vừa nghe thấy cô ấy là phóng viên, trên mặt lại có thêm một tia hoảng sợ.
Nhưng khi đối phương hỏi bọn họ:
"Xin hỏi tại sao năm đó hai người lại bán giấy báo nhập học của cô Đường cho em họ cô ấy? Hai người có biết hành vi này là vi phạm pháp luật không?"
"Tôi, tôi..." Mẹ tôi vốn chỉ hung hăng với tôi, còn trước mặt người ngoài thì ngoan như chim cút, lúc này bà tất nhiên không nói được một lời.
Ngược lại, anh trai tôi đứng trước mặt bố mẹ tôi, sắc mặt dữ tợn nói:
"Chúng tôi không biết cô đang nói cái gì, cái gì mà bán giấy báo nhập học cho người khác, căn bản không có chuyện đó..."
Lúc này có người xem náo nhiệt hừ một tiếng:
"Bọn họ có thể không biết sao? Để cho thằng con phá của này lấy vợ, nhà họ Đường nghèo đến mức đó, chỉ có thể bán con gái thôi, mà con gái đi học rồi thì còn bán được gì nữa?"
"Đúng đó, đúng đó! Vì con trai mình mà cắt đứt cả tiền đồ của con gái, đúng là một nhà lòng lang dạ sói!"
"Tôi nói mà, con bé nhà bác cả Đường suốt ngày lêu lổng ở trường, mà lần trước còn nghe mẹ nó khoe khoang, nói là học đại học top mấy của cả nước, ra trường có công việc tốt, lúc đó tôi đã thấy lạ rồi, hạng như nó thì làm sao mà thi được vào đại học top mấy cả nước chứ?"
Trong nhà máy có người cùng thôn với chúng tôi, mọi người nghe được chuyện này, liền trực tiếp kêu gào lên.
Đường Kiến Quốc hoảng hốt, vội vàng phủ nhận:
"Đánh rắm, đừng có nói bừa, căn bản không có những chuyện này..."
Mọi người bắt đầu la hét ầm ĩ.
Phóng viên vừa nhìn thái độ của người nhà đối với tôi, lại vừa nghe những lời mọi người xung quanh nói, khi nhìn về phía tôi, trong mắt tràn đầy sự thương cảm:
"Cô Đường, cô có nghĩ đến sẽ xử lý chuyện này như thế nào chưa?"
11.
Thời đi học, tôi từng có một người bạn.
Thành tích của cô ấy tốt, đã đậu vào một trường đại học trọng điểm ở tỉnh S, thành tích của tôi cũng không thua kém gì cô ấy, nên khi biết tôi thi rớt đại học, cô ấy thậm chí còn sốc hơn cả tôi.
Nhưng hoàn cảnh gia đình của hai chúng tôi lại rất giống nhau, so với việc đi học, thì gia đình càng hy vọng chúng tôi có thể nhanh chóng đi làm hoặc gả chồng để báo đáp gia đình hơn.
Cô ấy may mắn hơn tôi ở chỗ, bên dưới cô ấy chỉ có hai em gái, bố mẹ cũng chưa đến mức ngu muội mà bán cô ấy đi.
Cho nên tôi đã liên lạc với cô ấy, nói cho cô ấy biết năm đó có thể tôi không hề thi rớt, mà là bố mẹ tôi đã bán giấy báo nhập học của tôi cho em họ, tôi muốn nhờ cô ấy giúp tôi đi tìm hiểu.
Cô ấy nói gần đây vừa hay cô ấy phải đi cùng với giáo sư đến đại học W tham gia một cuộc thi, đến lúc đó hỏi thăm một chút là biết.
Sau này, cô ấy quả thực đã tìm thấy một người tên "Đường Thụ Chi" ở đại học W, và người đó chính là em họ của tôi, Đường Đan.
Thời cấp 3, Đường Đan học cùng trường với chúng tôi, nhưng con bé là nổi tiếng đội sổ bét lớp, nó tuyệt đối không thể nào thi đỗ vào đại học W được, huống chi nó lại còn dùng tên của tôi.
Mọi chuyện đã rõ như ban ngày.
Bạn tôi hỏi tôi phải làm sao, tôi nói tôi chắc chắn sẽ truy cứu đến cùng.
Thế là, cô ấy giúp tôi viết mấy lá thư khiếu nại, rồi tìm mấy người bạn học làm phóng viên của cô ấy, dự định sẽ làm một phóng sự xã hội có ý nghĩa về chuyện của tôi.
Nhưng sự việc đến bước này, thực ra cũng chưa có ảnh hưởng lớn lắm, nên tôi đã âm thầm làm một chuyện lớn, tính theo thời gian thì mấy ngày này sẽ có động tĩnh thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!