Sau khi hét xong một tràng, tôi trực tiếp khóc rống lên, Chu Trị Quốc tiến lên kéo tôi:
"Em, em có gì thì từ từ nói, sao cứ nhất quyết phải náo loạn lên như vậy, còn đến cả đồn cảnh sát, em..."
Anh ta còn chưa nói hết thì đã bị tôi quay lại tát cho 2 cái, lớn tiếng chất vấn anh ta:
"Ngày đó tôi bị tông vào bệnh viện, anh tới thăm tôi nhưng không thèm quan tâm đến tôi, không quan tâm đến con, chỉ bảo tôi mau rút đơn. Lúc đó tôi đáng lẽ phải hiểu ra, người muốn mẹ con tôi chec là anh, sao anh lại độc ác như vậy?"
"Đứa con mà tôi đang mang thai cũng là con ruột của anh đấy! Hổ dữ còn không ăn thịt con, anh thì hay rồi, dám ngênh ngang tìm người tông chec mẹ con tôi, sao tôi lại gả cho một tên chó má lòng lang dạ sói như anh chứ..."
"Không phải đâu chị, chị đừng nói Trị Quốc như vậy, anh ấy, anh ấy... khụ khụ..."
Thẩm Gia cũng tiến lên khuyên nhủ tôi, tôi nhìn bộ dạng bệnh tật của cô ta như sắp xuống mồ đến nơi, sợ không cẩn thận sẽ bị cô ta ăn vạ, vội vàng lùi lại mấy bước.
Kiếp trước, có lẽ Thẩm Gia đã qua đời không lâu sau khi tôi sảy thai, ai biết kiếp này cô ta có chec sớm hơn không, nếu cô ta chec ngay trước mặt tôi thì thật sự khó tránh đen đủi.
Sau khi tôi lùi lại, lập tức hỏi cô ta:
"Cô là ai? Cô có quan hệ gì với Chu Trị Quốc?"
Thẩm Gia đáp lại tôi bằng một tràng ho sặc sụa đau tim, Chu Trị Quốc không để ý nhiều như vậy, trực tiếp ôm cô ta vào lòng, đưa người đến cái ghế bên cạnh.
Tôi lười xem bọn họ ân ái, trực tiếp phát điên lên hỏi cảnh sát đi cùng:
"Đồng chí cảnh sát, người kia là ai? Tại sao cô ta lại đi cùng với chồng tôi? Bọn họ không phải là đồng bọn chứ? Chẳng lẽ anh ta là vì ở bên người phụ nữ này, cho nên mới tìm người tông chec tôi sao?"
Lời nói của tôi cơ bản đã định tội cho Chu Trị Quốc, anh ta vội vàng hét lên:
"Đường Thụ Chi, em đừng có nói bậy, anh muốn tông chec em lúc nào chứ!"
"Không phải anh làm thì anh đến đồn cảnh sát làm gì?"
Lúc này, Vương Hướng vội chạy đến ngăn cản sự hỗn loạn, tôi thấy ánh mắt anh ấy nhìn Chu Trị Quốc xen lẫn sự khinh bỉ và chán ghét.
Tôi ngay lập tức biết rằng, hôm nay Chu Trị Quốc chắc chắn sẽ không thể yên ổn ra về.
Chỉ tiếc là Vương Hướng vừa nói ra sự thật có người chỉ điểm Thẩm Gia mua hung thủ tông tôi, thì Thẩm Gia đã hét một tiếng, không thở nổi rồi ngất lịm đi.
Chu Trị Quốc vừa thấy vậy, liền hung hăng nhìn tôi:
"Đường Thụ Chi, sao cô lại độc ác như vậy, nếu Thẩm Gia có mệnh hệ gì, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!"
Bây giờ tôi không còn là Đường Thụ Chi cam chịu ủy khuất, một mình nuốt hận như kiếp trước nữa, nghe anh ta nói vậy, tôi ba bước gộp thành hai bước xông đến cho anh ta thêm 2 cái bạt tai:
"Đồ thối tha ngoại tình giec người, tôi ở đây chờ anh không tha cho tôi đấy!"
Chu Trị Quốc ôm Thẩm Gia, không hề nghĩ rằng tôi sẽ đánh anh ta lần nữa.
Anh ta tức điên người, nhưng lại không thể đánh trả, chỉ có thể bị cảnh sát đẩy ra xe ở bên ngoài.
8.
Tôi khóc một lúc ở đồn cảnh sát rồi thu lại cảm xúc, hỏi Vương Hướng:
"Đội trưởng Vương, tại sao Chu Trị Quốc lại đến đồn cảnh sát cùng người phụ nữ đó? Bọn họ..."
Tôi bày ra vẻ mặt đau khổ, như không muốn đối mặt với kết quả như vậy, nhưng cuối cùng vẫn hỏi ra:
"Chu Trị Quốc thật sự đã ngoại tình sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!