5.
Từ nhà máy đi ra, tôi đến thẳng đồn cảnh sát, muốn hỏi xem đã tìm được tài xế bỏ trốn chưa.
Không ngờ cảnh sát lại nói cho tôi biết, Chu Trị Quốc đã giúp tôi rút đơn rồi.
Tôi tức điên cả người, không ngờ Chu Trị Quốc lại chó má như vậy.
Trong lúc tôi đang không biết phải làm sao thì tình cờ nhìn thấy một người quen.
Đó là Vương Hướng, bạn học của Chu Trị Quốc.
Tôi vội vàng chạy tới với hy vọng anh ấy vẫn nhớ mình, nhưng phải khâm phục trí nhớ của cảnh sát nhân dân, anh ấy chỉ đến tham dự đám cưới của chúng tôi một lần thôi, mà đã nhớ được tôi rồi.
Còn tôi, nếu không phải kiếp trước vì vấn đề hộ khẩu của cháu gái mà chạy đến đồn cảnh sát mấy lần, quen biết anh ấy thì bây giờ tôi không thể nào nhớ ra nổi anh ấy.
Vương Hướng hỏi tôi có chuyện gì, tôi liền kể lại mọi chuyện, anh ấy nhìn giấy tờ chứng nhận sảy thai của tôi, không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy, vội nói:
"Chị dâu, chuyện này tôi sẽ đích thân điều tra, nhất định sẽ giúp chị tìm ra người đó nhanh nhất có thể!"
Tôi cảm ơn anh ấy, từ đồn cảnh sát đi ra, tôi lại đến nhà cũ của nhà họ Chu.
Thấy tôi trở về, ông cụ nhà họ Chu rất vui vẻ, chắc là không biết tôi đã bị tai nạn xe cộ và mất con rồi.
"Thụ Chi, sao hôm nay lại rảnh rỗi về đây thế này? Trị Quốc sao không đi cùng con sao?"
Ông cụ nhìn ra phía sau tôi, sắc mặt hơi trầm xuống.
Tôi đi tới: "Ông nội, con biết chuyện của Chu Trị Quốc và mối tình đầu của anh ấy rồi, con trai của họ đã 4 tuổi rồi đúng không?"
Ông cụ nghe tôi nói vậy, đầu tiên là sững sờ một lúc, sau đó bước đi không vững, suýt nữa đã té ngã.
"Bọn nó đã có một đứa con 4 tuổi rồi sao?"
Tôi thấy sự kinh ngạc của ông cụ không giống như giả vờ, nên đoán ra hẳn là Chu Trị Quốc đã giấu giếm mọi người.
Tôi đỡ ông cụ vào phòng khách, ông cụ hồi phục tinh thần, vẻ xấu hổ trên mặt không giống như giả tạo.
Ông cụ dù sao cũng là người đã làm lãnh đạo cả nửa đời người, hiểu rõ trốn tránh vấn đề không phải là cách giải quyết, cũng biết thoái thác trách nhiệm không có ý nghĩa gì, nên trực tiếp xin lỗi tôi:
"Lúc đầu khi các con kết hôn, ta thật sự không biết bọn nó vẫn còn liên lạc, thằng cháu này của ta... là do chúng ta không dạy dỗ tốt, khiến con phải chịu ấm ức."
"Con đến nhà chúng ta nhiều năm như vậy, ta đều thấy ở trong mắt, con là một cô gái tốt, là chúng ta có lỗi với con."
Tôi hỏi: "Ông nội, trước đây con không biết những chuyện này của Chu Trị Quốc, còn cảm thấy con và anh ấy có thể sống tiếp được, nhưng bây giờ đã biết trái tim và cơ thể của anh ấy đều hướng về một người khác, một gia đình khác, con đương nhiên không thể sống tiếp với anh ấy được nữa."
"Hôm nay con đến tìm ông, là biết ông thật lòng thương con, con không muốn vì chuyện của con và Chu Trị Quốc mà làm ông phải lo lắng, ông phải giữ sức khỏe mới được."
Có lẽ ông cụ không ngờ tôi vừa mở miệng đã nói đến ly hôn, nhưng tiền đề của việc ly hôn vẫn là lo lắng cho sức khỏe của ông, nên vốn dĩ muốn khuyên tôi suy nghĩ kỹ hơn, nhưng lời đến bên miệng rồi lại đổi thành tiếng thở dài.
Sau đó, ông ngồi xuống kể cho tôi nghe về chuyện của Chu Trị Quốc và mối tình đầu.
Chỉ vì cô gái kia có tiền sử bệnh tim trong gia đình, nên mẹ của Chu Trị Quốc không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau, bà đã làm ầm ĩ rất lâu.
Tôi nghe ra ý của ông cụ.
Ông cũng không phải đặc biệt phản đối việc Chu Trị Quốc cưới mối tình đầu của mình.
Chỉ là cô gái kia là cháu gái của vợ kế của ông cụ, mà con của bà vợ kế và những đứa con của ông cụ đều chec vì bệnh tim, ông cụ sợ rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!