Chương 1: (Vô Đề)

1.

Tôi cố gắng mở mắt ra, trong bụng truyền đến cơn đau dữ dội.

Lúc này tôi mới nhận ra, tôi đã quay trở lại cái ngày bị xe máy tông phải, dẫn đến sảy thai.

Người lái xe máy đã rồ ga bỏ chạy, nhưng bây giờ là lúc tan tầm, bên người tôi nhanh chóng có một đám người vây quanh.

Năm 2002 điện thoại di động vẫn chưa phổ biến, may mắn là đi qua con hẻm này mấy bước sẽ có một quán tạp hóa, ở đó có thể gọi điện thoại bàn.

Tôi lập tức nhờ một ông anh trung niên bên cạnh gọi 120.

Có những người tốt bụng tiến lên giúp đỡ tôi, muốn đưa tôi đến bệnh viện trước, nhưng tôi dứt khoát từ chối.

Bởi vì trong cái huyện nhỏ này chỉ có một bệnh viện huyện, mà dì cả của Chu Trị Quốc lại là chủ nhiệm khoa sản ở bệnh viện đó.

Kiếp trước, đến khi chec tôi vẫn nghĩ mình bị mất con và không giữ được t* c*ng là do sảy thai.

Nhưng sau khi chec đi tôi mới biết được, chính Chu Trị Quốc đã nhờ dì cả của anh ta cắt bỏ t* c*ng của tôi, để tôi cam tâm tình nguyện nuôi con của anh ta và mối tình đầu.

Sau khi tôi sảy thai, Chu Trị Quốc đã dẫn con trai Chu Thận của anh ta và mối tình đầu về, nói dối rằng đó là con của bạn tốt, dặn dò tôi chăm sóc thằng bé cẩn thận.

Tôi không nghi ngờ gì, hơn nữa tôi đã không thể sinh con, nên lập tức coi Chu Thận như con ruột mà dốc lòng chăm sóc.

Chu Thận bị bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, tôi cẩn thận chăm sóc nó đến năm 13 tuổi.

Trong khoảng thời gian này, tôi chạy đôn chạy đáo giữa các bệnh viện, tìm người có thể hiến tim cho nó, cho đến khi nó được thay tim khỏe mạnh và xuất viện.

Năm 18 tuổi, Chu Thận muốn đi du học, cũng là tôi lo liệu thu xếp cho nó, thậm chí còn đưa cho nó phần lớn tiền tiết kiệm của gia đình.

Nhưng sau này, khi tôi bệnh nặng muốn gặp mặt nó lần cuối, nó lại thẳng thừng từ chối về quê với lý do không rảnh.

Sau khi tôi chec được nửa năm, Chu Thận vì con chó mình nuôi chec đi mà đặc biệt về nước một chuyến. Nó đến trước mộ tôi và nói một câu:

"Nếu không phải do bà thì tại sao tôi lại trở thành con hoang? Đây là vết nhơ cả đời của tôi, tôi vĩnh viễn không tha thứ cho bà."

Đến lúc đó tôi mới biết được, hóa ra Chu Thận chính là con trai ruột của Chu Trị Quốc và mối tình đầu. Còn tôi, kẻ ngốc đào tim đào phổi nuôi nó khôn lớn, kết quả chỉ đổi lại một câu "sớm đã hận không thể để bà chec đi".

May mắn là 120 đã đến rất nhanh, lần này, tôi nhất định sẽ không đi vào vết xe đổ của kiếp trước.

Tôi bảo họ đưa mình đến bệnh viện phụ sản của thành phố, nơi đó cũng chỉ cách bệnh viện huyện 5, 6 cây số.

Tôi sẽ sớm được cứu thôi.

2.

Có lẽ là do vừa mới sống lại, dù cơ thể đau đớn nhưng ý thức của tôi vẫn rất tỉnh táo.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong xuôi, họ nói rằng đứa bé không phải là không giữ được, nhưng xác suất khá thấp, cho dù có giữ được thì sau đó cũng cần phải nằm yên trên giường trong một thời gian dài.

Tôi hơi ngẩn người ra một chút, trong lòng thoáng qua một tia bi thương.

Thì ra không phải là không giữ được đứa bé, mà là ngay từ đầu, Chu Trị Quốc đã tự tay từ bỏ con tôi rồi.

Tôi bảo bác sĩ làm phẫu thuật phá thai. Cô ấy còn muốn khuyên tôi, nhưng cuối cùng vẫn để tôi ký giấy và đi vào phòng phẫu thuật.

Sống lại một đời, tôi không hề muốn sinh con cho Chu Trị Quốc.

Khi tôi tỉnh lại lần nữa, liền thấy Chu Trị Quốc đang đứng cạnh giường, mặt đen như đáy nồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!