Sau mấy chục ngày trên
Thiên giới, cũng tức là mấy chục năm dưới nhân gian, Trọng Hằng đã trở về trời.
Thiên giới vẫn nhạt nhẽo
giống như trước đây, đôi ba cặp thần tiên không ngừng cãi nhau vì mấy chuyện
lặt vặt nhảm nhí, đã thế lại còn phải để ý tới thân phận thần tiên, thanh âm
không được quá to, giọng điệu không được quá nặng nề, thậm chí còn phải chú ý
tới dáng vẻ và điệu bộ. Còn cả mấy cô nàng tiên nữ tự cho mình là hay, suốt
ngày léo nha léo nhéo lượn lờ bên ngoài phủ đệ của gã, có lúc còn thả khăn tay
vào, mang theo mùi hương hoa bách hợp phảng phất, khiến trái tim gã thoáng xao
động.
Thế mà lần này, gã lại
chẳng còn xao động chút nào.
Việc thần tiên hạ phàm
không hề giả tạo như trong ti vi dưới hạ giới nói, họ gọi quá trình này là rèn
luyện. Sống và chết, buồn và vui, trong thời gian mấy chục năm ngắn ngủi, trải
nghiệm sự giao hòa đến cực tận giữa các loại tình cảm. Thế nhưng đây chỉ là một
loại trải nghiệm, sau khi quay trở về Thiên giới, tất cả ký ức sẽ bị xóa, bất
kể là đau khổ hay là đẹp đẽ, thứ còn lại trong lòng chỉ là một thoáng xôn xao
ngẩn ngơ bất chợt.
Hôm nay, người đến phủ
gã làm khách là anh bạn cũ – Ngao Du.
Ngao Du là con trai của
Long Vương, trên Thiên giới cũng có thể coi là một gã đẹp trai hiếm có, nên hôm
nay lượng tiên nữ lượn lờ trước phủ Trọng Hằng hình như cũng nhiều gấp đôi bình
thường.
Cậu nghe đi… Ngao Du
phanh áo để trần khuôn ngực, mái tóc buông xõa sau lưng, ngửa đầu uống một ngụm
rượu lớn với vẻ đầy phóng túng:
"Đám tiên nữ bên ngoài kia sắp xông vào đến nơi rồi kìa, cậu thật sự không động lòng sao? Cấm dục rồi à?" Gã vừa nói xong, bản
thân cũng không kìm được mà cười lên ha h dường như vừa nói ra một chuyện hết
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!