Ngày 21 tháng 9 năm
1998.
Vừa ra ngoài cửa phòng
học Minh Viễn đã bị Cổ Hằng chặn lại. Ngay từ xa Cổ Hằng đã vừa gọi váng lên
vừa chạy tới, rồi tỏ vẻ thần bí kéo anh đến cuối hành lang, mặt mày sốt sắng
nhỏ giọng hỏi:
"Nghe nói chú vừa cho con gái của phó giám đốc sở Công an bẽ mặt một phen, thật hay giả đây?"
Minh Viễn hơi cau mày
lại, không nói gì. Mỗi năm khi tân sinh viên nhập học anh luôn nhận được vô số
thư tình, nhưng chưa một lần nào mở ra, lại càng không biết cô con gái của phó
giám đốc sở Công an mà Cổ Hằng vừa nói kia là ai.
Thấy Minh Viễn không trả
lời, Cổ Hằng càng tỏ ra nôn nóng hơn:
"Chính là... Chính là hồi chiều qua ấy, lão Đổng nói cô bé đó còn chặn chú lại ở ngoài cửa ký túc cơ mà."
Minh Viễn lập tức hiểu
ra... Đó là một cô bé xinh đẹp mà quật cường, trên khuôn mặt hiện rõ ham muốn
chinh phục. Cô bé đó mới bao nhiêu tuổi nhỉ? Mười bảy, mười tám chăng? Đúng là
con ông cháu cha có khác, nên mới được nuông chiều như vậy.
Khi đứng trước mặt anh,
trong mắt cô bé đó không hề có chút yêu thích nào, chỉ có quyết tâm và hiếu
thắng.
Ánh mắt như thế anh
không hề xa lạ, trong trường loại con gái này vốn chẳng thiếu gì. Cô ta chưa
chắc đã thích, nhưng nhất định phải giành được, như thể đó là cách duy nhất
chứng tỏ sự quyến rũ của cô ta.
Không chỉ mình anh,
Vương Du Lâm cũng từng gặp phải tình cảnh này; những nam sinh viên ưu tú khác
trong trường cũng đều như thế.
Đối với loại con gái
này, Minh Viễn xưa nay luôn giữ thái độ kính nhi viễn chi, nên hôm đó cũng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!